Chương 66: Quy củ ở bốn trấn An Bắc
1552 chữ
Bóng đêm như mực, mưa to tầm tã.
Mã tam nương ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Năm nay mưa xuất hiện thường xuyên.
Lệ Xuân viện, vốn là náo nhiệt nhất vào ban đêm.
Nhưng lúc này an tĩnh không một chút âm thanh.
Tất cả những người hầu, ả đào, sát thủ đều bị Mã tam nương đuổi đi.
Trong những năm qua, Mã tam nương đã chu cấp chỗ ở cho không ít người không nhà để về. Bây giờ những người này lại không có nhà.
Cũng trong một đêm mưa như thế này, nàng quen biết Hạ Hầu Thượng.
Tên tướng Đột Quyết cưỡi ngựa kéo mẫu thân đang mang thai của nàng từ đông sang tây. Máu thịt lẫn lộn, nhuộm đỏ quần áo mẫu thân nàng, nhuộm đỏ mặt đất dưới thân.
Tên tướng Đột Quyết còn cười điên cuồng trong mưa.
Mã tam nương chỉ có thể nhìn mẫu thân đau đớn kêu thảm thiết, chỉ có thể nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt và thân thể bê bết máu của mẫu thân.
Chẳng biết vì sao tên tướng quân Đột Quyết không giết chết mẫu thân nàng ngay, hắn giống như muốn cho tiểu cô nương còn chưa trải qua thế sự phải trải nghiệm sự tàn khốc của thế gian.
Mã tam nương kéo thi thể mẫu thân đi trên con đường hoang vắng.
Sau đó, nàng gặp Hạ Hầu Thượng đang cưỡi một con ngựa trắng.
“Bọn họ đi đâu rồi?”
Hạ Hầu Thượng sau khi nghe chuyện mà Mã tam nương gặp phải thì bình tĩnh hỏi hành tung tên tướng Đột Quyết.
Chờ hắn trở về, trong tay cầm cái đầu của tên tướng quân Đột Quyết kia.
Mã tam nương nói:
“Ta nợ ngươi một mạng, sớm muộn gì cũng trả lại cho ngươi”
Lúc đó Hạ Hầu Thượng chỉ cười, cũng không có để ý.
Không ngờ nhiều năm sau này, tiểu cô nương gầy yếu kia thật sự thực hiện lời hứa năm đó.
Mưa vẫn đang rơi, gió vẫn không ngừng thổi tới.
Hai người áo đen lặng lẽ đi ra từ trong bóng tối:
“Tam nương, Đặng bá cho mời!”
Bốn trấn An Bắc đầy rẫy bang phái ở, ngư long hỗn tạp.
Nhưng các đại bang phái thì không hỗn loạn, tuy rằng giữa bọn họ thường xuyên tranh đấu lẫn nhau, nhưng tất cả đều ở trong phạm vi có thể kiểm soát.
Các đại bang phái đều có địa bàn riêng, sản nghiệp riêng.
Đương nhiên, bọn họ có thể tồn tại vì phía trên có người cần họ tồn tại.
Mà khi thời điểm không cần đến bọn họ, những lão đại hắc bang oai phong này cũng sẽ như côn trùng bình thường bị nghiền chết.
Khi cỗ máy bạo lực mang tên quốc gia được khởi động, bất cứ hắc đạo nào cũng chỉ là châu chấu dưới bánh xe.
Mà ở bốn trấn An Bắc, thế lực phía sau cho phép những hắc đạo này tồn tại chính là người Đột
Quyết.
Giá cả là mỗi tháng bốn thành lợi nhuận.
Mà hiện tại, bởi vì Mã tam nương vi phạm ý muốn của người Đột Quyết.
Lợi nhuận từ bốn thành mỗi tháng tăng lên sáu thành.
Đây chắc chắn là một đả kích nặng nề với hắc đạo ở bốn trấn An Bắc.
Mã tam nương của Lệ Xuân viện chắc chắn khiến cho nhiều người tức giận.
Hành động của nàng không chỉ liên lụy đến toàn bộ hắc đạo ở bốn trấn An Bắc, mà còn khiến danh tiếng của bọn họ xuống dốc không phanh.
Giảm xuống tầm ảnh hưởng của bọn họ trong lòng người Đột Quyết, đối với toàn bộ hắc đạo ở bốn trấn An Bắc, đây không thể nghi ngờ là đả kích trí mạng nhất.
Bởi vì điều này có nghĩa là bọn họ có thể sẽ bị xoá sổ.
Mà đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này, Mã tam nương, đương nhiên sẽ không được hắc đạo của bốn trấn An Bắc tha thứ.
Phủ đệ Đặng gia là một tòa nhà cổ kính, trong sân chỉ lát đá xanh.
Không có cây cối, không có đình đài hồ nước, cũng không có bất kỳ chỗ trú nào.
Giống như một con quái thú lớn nằm trên sườn núi, khiến người khác cảm giác u ám. Có người nói lão đại hắc đạo chân chính ở bốn trấn An Bắc là Cổ Vạn ở thành Đông, cũng có người nói là Vạn Thụy ở thành Liễu, Trương Cấm ở thành Tây, Triệu Quân ở thành Tửu, Cổ Quang… Nhưng người thực sự biết sự thật, lão đại thiết lập lên hắc đạo chân chính hiện giờ ở bốn trấn An Bắc, người làm ăn trực tiếp với người Đột Quyết, là người sống trong tòa trạch viện không bắt mắt này.
Đặng bá ngồi dưới mái hiên, ngắm vuốt một cặp bình thuốc hít.
Năm nay gần chín mươi tuổi, với người bình thường cũng coi như là lão thọ tinh.
Trên người khoác một chiếc áo màu vàng giống như là một lão nhân bình thường trong phường thị.
Trong trạch viện, từng chiếc ô mở ra như chặn hết mọi thứ của thế giới bên ngoài.
Chỉ còn lại bóng tối dưới ánh mặt trời.
Hắn đạo bốn trấn An Bắc tập hợp, toàn bộ trạch viện đông nghịt, vây chật như nêm cối. Hồi lâu sau, Đặng bá chậm rãi mở miệng.
Giang hồ ở bốn trấn An Bắc chưa từng có nữ nhân, ngươi là người thứ nhất”
Đặng bá ngẩng đầu, đôi mắt già nua bắn ra tia sáng nhìn thẳng vào Mã tam nương ở giữa sân.
Mã tam nương mặc một chiếc váy trắng, khoác bên ngoài chiếc áo choàng vàng nhạt, vạt áo trước ngực lộ ra đường viền ren thêu hoa.
Biết rõ mình hôm nay không có khả năng toàn thân trở ra, trong mắt không có chút nào sợ hãi.
“Khi đó ánh mắt của ngươi cũng giống như bây giờ.
Đặng bá khẽ thở dài.
“Những người muốn lăn lộn nơi này đều phải gửi môn thiếp chỗ ta, ngươi coi như là một nửa đệ tử của ta, ngươi khác với bọn họ, ngươi là đệ tử ta tâm đắc nhất.
Ta già rồi, muốn tìm người nối nghiệp, chọn tới chọn lui cũng chỉ có ngươi là thích hợp nhất.
Cho nên ngươi không ngại ở trong bóng tối bí mật làm chút thủ đoạn nhỏ, thậm chí là giúp những cái gọi là…... người vô tội rời khỏi đây.
Chiêu mộ vài thủ hạ kỳ quái.
Những chuyện này ta đều có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Có lẽ là ta đã quá dung túng cho ngươi, nên ngươi hôm nay lại có thể làm ra chuyện đến mức độ này.
Vì cái gọi tình nghĩa quốc gia mà bỏ qua tính mạng của mình đáng không?”
Mã tam nương cười cười:
“Đặng bá, ngài hiểu lầm rồi.
Từ khi quan phủ bỏ rơi chúng ta, từ khi mẹ ta bị người Đột Quyết giết chết, ta đã không quan tâm
cái gì gọi là quốc gia.
Ta chỉ…... còn nợ một cái nhân tình mà thôi”
“Đáng giá dùng mạng trả?”
“Vâng”
Mã tam nương trả lời không chút do dự.
Sau hồi lâu im lặng, Đặng bá bình tĩnh nói thản nhiên.
“Đây là môn thiếp ngày đó ngươi đưa đến phủ cho ta, ngày sau ta và ngươi không còn liên quan!”
Dứt lời lão châm lửa.
Lão đứng dậy, được người hầu đỡ trở về phòng.
Hai cánh cửa chậm rãi khép lại, tuy chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng lại tượng trưng cho ranh giới giữa sống và chết.
Môn thiếp bị cháy trong lửa hoá thành tro tàn, nàng không còn liên quan gì với Đặng bá. Những ánh mắt xung quanh nàng lạnh như băng, giống như những thanh đao thanh kiếm. “Tam nương, mời ra ngoài, tránh làm phiền lão nhân gia Đặng bá nghỉ ngơi”
Người vừa nói chuyện là Cổ Vạn của thành Đông.
“Đúng vậy, đừng làm bẩn sân của Đặng bá”
Mấy năm nay, Mã tam nương ở Lệ Xuân viện đã bị bọn họ hận thấu xương từ lâu.
Ở cái thế giới hỗn loạn này, Lệ Xuân viện luôn luôn giữ vững nguyên tắc không vụ lợi kia.
Sát thủ Lệ Xuân viện trả thù cho nữ tử bị những kẻ quyền thế giẫm chết trên phố, xông vào lãnh địa của kẻ khác giải cứu những hài tử bị bắt cóc…
Trước đây, đám người này đều kiêng kỵ sát thủ Lệ Xuân viện.
Đồng thời cũng bởi vì Đặng bá, họ không dám ra tay với Mã tam nương.
Nhưng hôm nay Mã tam nương vi phạm quy củ khiến nhiều người tức giận.
Chọc phải người không nên chọc, nhiều sát thủ Lệ Xuân viện cũng đã bị nàng đuổi đi. Họ không còn gì phải e sợ nữa.