Chương 67: Ngày sau tương báo
1688 chữ
Mã tam nương ngẩng đầu, cảm nhận nước mưa tạt vào mặt.
Nhắm mắt như đang nhớ lại.
Mọi thứ trong quá khứ dường như sống động trước mắt nhưng cũng mờ mịt mơ hồ.
Mở mắt ra, nàng đối mặt toàn bộ hắc đạo của bốn trấn An Bắc.
Mã tam nương bị trói vào một cây cột, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn đám người.
Trong tay mỗi người cầm một con dao to bằng ngón tay theo quy củ của giang hồ.
Đám người này sẽ dùng một dao đâm vào thân thể Mã tam nương cho đến khi nàng chết.
Dao rất nhỏ, đảm bảo nàng không thể nhanh chóng chết ngay.
Trải qua nhiều năm phát triển, Hùng Hỏa bang dần dần hình thành một thế lực.
Bởi vậy Lưu Nhị mới có thể ở trong đám người, không đến mức bị đám đông phía trước ngăn trở tầm mát.
Hắn nhìn Mã tam nương, nhìn người nữ tử có vẻ yếu ớt này.
Đáy lòng dâng lên đồng tình.
Hắn biết Mã tam nương của Lệ Xuân viện là người tốt, cũng nghe nói qua các loại tin đồn về nàng.
Từng có lúc hắn cũng ảo tưởng trở thành người như Mã tam nương.
Nhưng trong ở một thế giới như này, hắn đã đánh mất dũng khí đó từ lâu.
Hắn từng muốn cầm gậy gỗ trừng phạt cái ác làm nhiều việc thiện.
Trưởng thành mới nhận ra tuổi trẻ đã qua không thể quay trở lại.
Đồng tình thì đồng tình, hắn có thể làm gì đây.
Có một số việc, thường không có lựa chọn nào khác ngoài từng bước từng bước đi về phía trước.
Cổ Vạn thành Đông là người đầu tiên đi tới, nhe răng cười nham hiểm.
“Năm thứ mười hai triều đại cũ ngươi giết mười hai môn hạ đệ tử của ra, cướp tài vật của ta, bắt ái thiếp của ta…”
Mã tam nương cười lạnh:
“Mười hai tên đệ tử ngủ đêm ở Hoàng Gia thôn, tham gia tiệc cưới, lại cướp đoạt tân nương của
người khác, sau đó còn giết người diệt khẩu tàn sát cả nhà.
Năm thứ mười triều đại cũ, thứ ngươi vận chuyển từ Nam Dương đến là tài vật sao? Đó rõ ràng là một đám nữ tử bị ngươi cướp tới.
Đúng rồi, còn có ái thiếp của ngươi, nàng ta còn xấu xa hơn ngươi.
Những người ngươi bắt cóc về, nàng ta sẽ nhốt họ vào thuỷ lao tra tấn.
Thật đúng là không phải người một nhà thì không tiến vào một cửa, một ổ súc sinh!”
Ánh mắt Cổ Vạn càng lạnh:
“Ngươi cho rằng ngươi là Quan Thế âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn? Thế gian này vốn là địa ngục. Phập”
Một nhát dao đâm vào bụng Mã tam nương.
“Thật đáng tiếc, ta có thể nhìn thấy kết cục của ngươi, nhưng ngươi lại không nhìn thấy kết cục của
ta!”
Người thứ hai tiến lên chính là Triệu Quân ở thành Tửu.
“Đáng tiếc cho một mỹ nhân, nếu lúc trước ngươi theo ta thì đâu bị kết cục như ngày hôm nay”
Khuôn mặt Triệu Quân trắng tinh, trên người có mùi son phấn nồng đậm, trong đôi mắt hẹp dài thỉnh thoảng hiện lên tia sáng khiến người khác không thoải mái.
“Đừng nói chuyện với ta, nhìn ngươi ta thấy buồn nôn
Mã tam nương không chút che dấu sự ghét bỏ, lão đại nào trong giang hồ mà không có chút cổ quái lập dị.
Nhất là ở bốn trấn An Bắc này, Triệu Quân ưa thích nhất chính là sắc dục.
Nô tì trong nhà khoả thân bưng thức ăn lên bàn, nằm khoả thân trên bàn đặt thức ăn lên trên người, thể thiếp khoả thân làm ghế ngồi ấm, dùng miệng bón rượu.
Quả nhiên là ứng với câu nói thà làm vợ nhà nghèo còn hơn làm thiếp kẻ giàu.
Triệu Quân lắc đầu cười, cắm con dao nhỏ trong tay vào xương ngực trái Mã tam nương, từ từ đâm xuống.
Giống như cố ý để cho nàng cảm nhận được đau đớn.
Lực tay Triệu Quân rất chậm, rất chậm.
Cuối cùng miệng còn cố ý phát ra hai tiếng chậc chậc.
Mã tam nương từ đầu đến cuối chưa từng nhíu mày, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Từ khi còn bé, nàng tận mắt thấy mẫu thân bị tên tướng quân Đột Quyết phóng ngựa kéo chết. Nàng đã không biết cái gì gọi là đau đớn.
Thời gian nửa chén trà trôi qua, nước mưa thấm ướt một khoảng đỏ dưới chân nàng.
Trên người Mã tam nương có hơn mười con dao nhỏ to bằng ngón tay.
Khóe miệng nàng vẫn nở nụ cười, trong ánh mắt không che giấu chút trào phúng giễu cợt nào. Những lão đại cầm đầu như Cổ Vạn đã không còn cười như lúc đầu, sắc mặt bọn họ trầm xuống. Trong lòng thậm chí còn có chút kính nể nữ nhân điên này.
Chẳng biết vì sao, Cổ Vạn không muốn nữ nhân này sống thêm một giây phút nào trên đời này nữa.
Ánh mắt nữ nhân này khiến hắn đứng ngồi không yên, giống như có một thanh kiếm treo trên cao, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đỉnh đầu hắn.
Một người cầm ô đi chậm tới, mặc một bộ quần áo xanh, trên đầu đội nón lá rộng vành.
Tiếng bước chân dẫm trên nền đá xanh phát ra âm thanh lọt vào tai rất rõ ràng.
Người nọ vừa xuất hiện, tiếng vũ khí rút ra khỏi vỏ liên tiếp vang lên.
Không dưới mấy trăm tên hán tử, tay cầm đao hoặc cầm côn nhìn chằm chằm người nọ.
Tuy rằng trên người đối phương không mang theo bất kì vũ khí nào nhưng khí thế của người đó không yếu.
Đối mặt với đám đông mấy trăm người, hắn vẫn chậm rãi đi tới.
“Người đeo mặt nạ?”
“Người thần bí ở Thu Phong đình!
Đám người nhận ra chiếc mặt nạ mặt khỉ kia.
Lý Bình An chậm rãi đi tới trước người Mã tam nương, ngón tay điểm vào các huyệt vị trên người nàng, giúp miệng vết thương của nàng ngừng chảy máu.
Sau đó cởi dây trói.
“Sao ngươi lại quay lại?”
Mã tam nương thấp giọng thì thầm.
“Đi được nửa đường, ta bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, ngươi đuổi chúng ta đi, chắc là tới đây một người chịu chết”
Lý Bình An thản nhiên đáp.
“Đã biết ta tới chịu chết, sao còn tới cứu ta làm gì?”
“Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới, ngươi còn nợ ta một tháng tiền công, tiện nghi ai cũng được, không thể tiện nghi quỷ keo kiệt nhà ngươi.
Mã tam nương mỉm cười.
Lý Bình An nghiêng ô phủ lên đỉnh đầu Mã tam nương, che nàng khỏi cơn mưa tầm tã.
Hắn ngẩng đầu, đối mặt với các vị thủ lĩnh hắc bang ở bốn trấn An Bắc.
“Các vị lão đại, mưa to gió lớn, chưởng quỹ nhà ta thân thể mảnh mai, hôm nay không quấy rầy nữa”
Dứt lời, hắn nhấc chân đi thắng đến chỗ đám người.
Rõ ràng đám người đều không có ý tránh đường.
Cổ Vạn âm trầm mở miệng nói, ý tứ sâu xa:
“Muốn đi, chỉ sợ không dễ như vậy!”
“Con đường này quá hẹp, nhưng ta không lo lắng, ta nghĩ con đường này rất nhanh sẽ rộng ra. Ong – -!!
Một luồng ánh sáng trắng xuyên thẳng qua màn mưa, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Ngay sau đó, bốn phía truyền đến tiếng kiếm reo vang vọng.
Sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi.
Tuy rằng bây giờ Tế Vũ kiếm vẫn chưa thể đả thương người, nhưng bày ra uy thế, biểu diễn phô trương cũng không thành vấn đề.
Lý Bình An thể hiện bộ dáng bí hiểm.
Hắn vốn là một cao thủ cực kỳ lợi hại, hơi thở trên người vô tình toát ra đủ làm cho người ta không dám khinh thường.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, mặc dù chỉ là một động tác rất bình thường, nhưng lại khiến mọi người có cảm giác áp bách khó hiểu.
Sát khí tràn ngập, thanh đoản kiếm ba tấc bay lơ lửng trên đầu đám người.
Đáy lòng mọi người đều ớn lạnh.
Trầm tư suy nghĩ một lát, Triệu Quân cười lạnh nói.
“Người tu luyện thì thế nào, vô địch sao?
Chẳng lẽ giang hồ bốn trấn An Bắc sẽ sợ ngươi, hiểu rõ thì rời khỏi nơi này, ở đây không có chuyện của ngươi!”
“Ngươi nói ra rất có lý.
Lý Bình An gật đầu đồng ý.
“Nhưng nếu tại hạ dùng toàn bộ tu vi liều mạng, đến cùng vẫn có thể giết khoảng tám phần, vậy ai muốn tới trước?”
Lời này nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai đám người thì lại cực kỳ chói tai.
Bọn họ không phải là binh lính dũng mãnh không sợ chết trên chiến trường, cũng không phải là tử sĩ không đạt được mục đích quyết không dừng.
Người giang hồ chỉ vì kiếm một miếng cơm ăn.
Lý Bình An cũng không có ý định cho bọn họ nhiều cơ hội do dự, cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều đưa ra lựa chọn, lần lượt tránh sang nhường ra một con đường. Đi được một đoạn, đột nhiên Lý Bình An dừng lại.
“Chuyện hôm nay ta còn chưa cảm tạ các vị lão đại, ngày sau Lệ Xuân viện sẽ báo đáp các ngươi” Một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng khiến sắc mặt mọi người lập tức cực kì khó coi.