Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 69: Toàn tâm toàn ý

Chương 69: Toàn tâm toàn ý

1670 chữ
[Đinh đong, chúc mừng ký chủ
[Nhị Tuyền Ánh Nguyệt LV3 (1000/10000)]
[Chúc mừng kí chủ thu được mệnh cách màu xanh: Toàn tâm toàn ý
[Hiệu quả: Nâng cao độ tập trung khi đọc sách và tu luyện, ý chí được củng cố]
Hệ thống vang thông báo.
Lý Bình An hơi sửng sốt, lần trước đạt được chính là mệnh cách màu trắng [Cần cù bù khuyết điểm]
Lần này là [Toàn tâm toàn ý
Đẳng cấp mệnh cách chia là trắng, xanh, cam, đỏ, lam, tím, vàng.
Cả hai lần hắn đạt được đều là phụ trợ có lợi hiệu quả cho tu hành. Không tệ, không tệ.
Lý Bình An hài lòng gật đầu, cất đàn nhị đi về nhà.
Chuẩn bị muốn thử mệnh cách mới có được này.
Sau khi về đến nhà, Lý Bình An nhanh chóng thử một lần, thấy thật sự rất tốt.
Thông thường cần phải mất hơn hai mươi hơi thở mới có thể tiến vào trạng thái quan tưởng. Hiện giờ chỉ cần năm sáu hơi thở là đã tiến vào quan tưởng, hơn nữa tu luyện càng dễ dàng hơn. Lý Bình An đắm chìm trong tu luyện một đêm không ngủ.
Lý Bình An xoa xoa trán.
Một đêm tu luyện này mạnh hơn rất nhiều so với bốn đêm tu luyện trước.
Dùng khăn ướt lau mặt, thay một bộ quần áo, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Hắn lại dắt lão Ngưu đi ra phố.
Người ăn mày đang dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy tiếng động nên nhanh chóng mở mắt.
Lý Bình An ném cho hắn một viên kẹo bơ một đứa nhóc cho mình.
Tên ăn mày cũng biết sơ Lý Bình An.
Lúc có tiền, Lý Bình An thường thường sẽ cho hắn ba quả dưa và hai quả chà là.
Khi nào không cho chứng tỏ Lý Bình An không có tiền.
Thường chỉ là một thời gian ngắn là không cho, nhưng dạo này đã rất lâu không thấy đối phương rộng rãi.
Lý Bình An đặt băng ghế xuống, lão Ngưu ngẩng đầu.
Trên cổ lão Ngưu đeo một tấm bảng: Thư nhà một bức mười tám văn, câu đối phúng điếu năm văn. Lý Bình An tách một viên kẹo nhỏ ra làm hai nửa, một nửa cho lão Ngưu.
Lý Bình An đã làm ông đồ gần nửa tháng rồi.
Lúc mới bắt đầu, không ai tin một người mù biết viết, có ngày không nhận được một công việc nào. Hiện tại cũng đã có mấy vị khách quen, một ngày có thể viết khoảng hai bức thư nhà, thỉnh thoảng còn có thể viết câu đối phúng điếu.
Con đường nóng như lò lửa, nóng đến mức khiến người ta không thở nổi.
A Lệ Á và Triệu Linh Nhi xách giỏ nhỏ, vui vẻ chạy trên đường. “Ngươi chạy chậm thôi”
Triệu Linh Nhi nói.
Rẽ vào một ngõ nhỏ, nàng đụng phải một người.
Tiểu cô nương ngã phịch dưới đất, một chồng giấy rơm trong giỏ nhỏ rơi khắp nơi.
Triệu Linh Nhi hít thở đều một hơi, nhanh chóng nói xin lỗi:
“Ta xin lỗi”
Chung sư phụ nhàn nhạt cười, vung nhẹ tay.
Giấy rơm đang bị gió cuốn bay khắp nơi được một luồng lực nhẹ nhàng kéo tới xếp trong tay Chung sư phụ.
“Liên vũ bất tri xuân khứ, nhất tình phương giác hạ thâm.
(Trích thơ “Hỉ Tình” của Phạm Thành Đại)
(Xuân qua chưa mùa mưa còn chẳng biết
Nắng vàng giòn mới tỏ hè đã lâu.)
Ý tỏ câu xuôi, chỉ là ngắt có đột ngột, như thể chỉ có nửa bài thơ.
“Nhất tiêu nhất kiếm bình sinh ý, phụ tận cuồng danh thập ngũ niên. (Trích thơ “Mạn cảm” của Cung Tự Trân)
(Sáo bên văn sĩ, võ bạn kiếm
Xã hội song toàn, chí đời ta
Mười lăm năm qua đòi cải cách
Tự huyễn danh cả, uổng công ha.)
“Nhất tiếu xuất môn khứ, thiên lý lạc hoa phong”
(Trích thơ “Thủy điệu ca đầu – Ngã ẩm bất tu khuyến” của Tân Khí Tật)
(Cười nhẹ rời ngưỡng cửa, dặm xa gió rơi hoa.)
Chung sư phụ lật đọc từng tờ, càng đọc càng cảm thấy thú vị.
Vô thức bị hấp dẫn.
Đến khi lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra mình có chút thất lễ.
Hai tay đưa trả lại giấy rơm:
“Thất lễ rồi.”
Triệu Linh Nhi khẽ gật đầu, xem như hoàn lễ.
“Không biết ai là người đã viết những bài thơ này, tại sao lão phu chưa từng nghe qua, hai vị tiểu cô nương cầm những giấy rơm này đi làm cái gì?”
Không biết tại sao ở trước mặt lão nhân này, hai người A Lệ Á và Triệu Linh Nhi đều cảm thấy thoải mái như tắm gió xuân.
“Đây đều là tiên sinh của chúng ta viết, đang cầm đi bán, năm văn tiền một bài ngài muốn mua sao?”
A Lệ Á hỏi.
Chung sư phụ cười cười, cảm thấy khá thú vị.
“Được, nhưng phải dẫn ta đi gặp vị tiên sinh kia của các ngươi.
Khi Chung sư phụ đi theo hai tiểu cô nương tới trước quầy hàng của Lý Bình An thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Lão sư, sao người tới nơi này?”
Cảnh Dục thấp giọng nói nhỏ.
“Vì sao ngươi cũng ở đây?”
“Ta đã tìm được người ngày hôm qua làm loạn tâm trạng của mình
Cảnh Dục chỉ vào Lý Bình An Đặng bày sạp ở bên kia.
“Này! Lão gia gia, ngài còn muốn mua không?”
A Lệ Á đứng trước quầy hàng hỏi Chung sư phụ, nàng không muốn bỏ mối làm ăn này.
Chung sư phụ tiến đến nhìn thoáng qua bảng hiệu treo trên cổ lão Ngưu.
Ánh mắt lại chuyển sang trên người Lý Bình An.
“Lão gia gia, ngài muốn mua bức nào?”
Chung sư phụ cầm tờ giấy lên xem một cách cẩn thận tỉ mỉ.
Chữ viết thoát tục, nước chảy mây trôi, tung hoành ngang dọc tự do thoải mái.
Độ sắc bén ẩn giấu rất tinh tế, lúc ẩn lúc hiện, đặc việt là chữ kết thúc cuối cùng của câu thơ. Dừng lại đột ngột như thanh đao sắc bén chém mạnh xuống.
“Thật tuyệt, thật tuyệt!”
Chung sư phụ thật lòng tán thưởng.
Chỉ tiếc là ở vùng đất biên thùy này, văn hoá chậm phát triển, người có thể thưởng thức được không có mấy.
Càng đọc lại càng cảm thấy rất hay.
Có bài khí thế bàng bạc, có bài phong tình vạn chủng.
Không có bài thơ nào trong đó mà lão đã từng đọc trước đây, nhưng tất cả đều là những câu chữ hay tuyệt vời.
“Này là do tiên sinh sáng tác sao?”
“Văn chương đến một cách tự nhiên, tình cờ viết ra mà có được.
Sau một hồi lâu im lặng.
Chung sư phụ nói:
“Lão phu họ Chung, còn chưa biết tên của tiên sinh.
“Lý Bình An”
“Lý Bình An, ngươi có muốn đến học viện của lão phu không?”
Vẻ mặt Chung sư phụ tràn ngập ý yêu tài, treo nụ cười trên khóe miệng. Hai chữ học viện nói ra từ trong miệng lão mang theo cảm giác vinh dự.
Cảnh Dục đứng ở bên cạnh quay đầu kinh ngạc nhìn Chung sư phụ. “Không muốn”
Câu trả lời gọn gàng.
“Vậy ngươi có biết ta là ai không?”
“Không biết.
“Người đọc sách trong thiên hạ nể mặt Chung mỗ mà gọi ta một tiếng Chung sư phụ”
“Ồ….. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Hắn nói như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, Chung sư phụ chậm rãi gật đầu.
9:32
Chỉ là biểu hiện của Lý Bình An là kinh ngạc nhưng lại không kích động giống như những người đọc
sách khác.
Vì thế Chung sư phụ hồ nghi hỏi: “Ngươi đã nghe nói đến ta chưa?”
“Các hạ còn mua chữ không?”
“Mua, nhưng ngươi phải nói thật cho ta biết, ngươi có biết ta không” Lúc này Lý Bình An mới nói:
“Tại hạ kiến thức nông cạn, chưa từng biết đến đại danh của tiên sinh.
Chung sư phụ và Cảnh Dục cùng nhau im lặng.
Cảnh Dục cố nén cười, rất cố gắng không bật cười thành tiếng.
“Rốt cuộc còn mua hay không”
A Lệ Á không vui nhỏ giọng lầm bầm.
Chung sư phụ nhàn nhạt cười một tiếng, rất có hứng thú nhìn Lý Bình An:
“Ta nếu nói cho ngươi biết, học viện là nơi rất thần kỳ, ngươi có nguyện ý đi hay không?”
“Đa tạ ý tốt của tiên sinh, tại hạ đa phiêu bạt hơn hai mươi năm.
Đã sớm không quen bị ràng buộc, quen nếp sống giang hồ, không nỡ bỏ.
Biểu hiện trên mặt Chung sư phụ cũng không biến hóa, ngược lại là gật gật đầu.
Ánh mắt nhìn về phía A Lệ Á, Triệu Linh Nhi.
Còn có Vương Nghị và Bàn Tuấn đang hỗ trợ cho Lý Bình An.
“Ở đây có mấy hạt giống tốt, thời điểm này đúng lúc học viện mở cửa đón người, không biết các hạ có đồng ý đưa môn hạ đệ tử của mình vào học viện không?”
“Cái này phải hỏi ý kiến cha mẹ bọn họ, ta chỉ là dạy bọn họ kéo đàn, viết chữ mà thôi, không làm chủ được”
Chung sư phụ cười gật đầu, lại yêu cầu Lý Bình An viết cho lão mấy chữ và mấy bài thơ.
Sau khi trả tiền, lúc này lão mới hài lòng rời đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất