Chương 70: Thanh toán
“Tiên sinh, người đó là ai vậy?”
Sau khi mấy người đi khỏi, A Lệ Á hỏi Lý Bình An.
“Chung sư phụ, một trong bốn nho sĩ của học viện, đại nho nổi tiếng thiên hạ, học thức uyên bác, nhất là trình độ thơ ca.
Triệu Linh Nhi khó hiểu hỏi:
“Tiên sinh, ngài biết người đó, vậy tại sao vừa rồi lại giả vờ không biết?”
Lý Bình An mặc dù là người mù, nhưng hai tai không điếc với những chuyện ngoài cửa sổ.
Thời đại này giấy không đắt, chỉ riêng ở bốn trấn An Bắc đã có hơn hai mươi tờ báo hàng tháng do quan phủ và dân gian phát hành.
Trên đó đơn giản viết về “quốc thái dân an” “mưa thuận gió hòa”, và rất nhiều tin đồn khắp nơi.
Cho nên không ngạc nhiên khi Lý Bình An biết học viện với tiếng tăm lẫy lừng và Chung sư phụ. Lý Bình An thản nhiên cười:
“Ta nói biết thì sẽ rất phiền toái, ta không thích hợp ở nơi đó, ngược lại các ngươi trở về nói lại với cha mẹ một chút, đây là một cơ hội tốt.”
“Lão sư, chúng ta đến đây không phải là để đưa hai cô bé kia đi sao? Vì sao ngài còn muốn đưa thêm cả hai cậu bé?”
Cảnh Dục khó hiểu hỏi.
“Có lẽ sẽ rất thú vị.”
“Còn Lý Bình An thì sao? Thật trùng hợp, hai cô bé này đều là đệ tử của hắn.
Chung sư phụ cười nhẹ không nói gì.
Tại Triệu phủ.
“Học viện sao!?”
Phụ thân Triệu Linh Nhi là Triệu Giai ngồi ở trong đại sảnh nghe nữ nhi nói lại sự việc. Vừa uống một ngụm trà thì phun ra.
Triệu Giai là người đọc sách rất nổi tiếng, lời nói cử chỉ đều rất phong độ tao nhã.
Triệu Linh Nhi chưa từng thấy phụ thân như vậy.
Nhưng cũng khó trách, học viện là nơi mà người đọc sách trong khắp thiên hạ mộng tưởng.
Triệu Giai theo đuổi cả đời cũng không thể có được.
Triệu Linh Nhi lại vô duyên vô cớ có cơ hội tiến vào học viện, thật đúng là phúc khí của nàng.
Triệu Giai đi tới đi lui trong đại sảnh:
“Học viện… Học viện…
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên.
“Chung sư phụ bây giờ ở đâu?”
“Ta đưa cha đến đó”
Triệu Linh Nhi nói
. Không phải là kẻ lừa đảo chứ?”
Triệu Giai phục hồi lại tinh thần từ trong kích động, theo lý, xác suất xảy ra chuyện tốt thế này thật sự là quá nhỏ.
Triệu Linh Nhi nhớ lại ấn tượng của mình khi lần đầu gặp Chung sư phụ, lắc đầu đáp:
“Nữ nhi cảm thấy người đó không giống giả
“Lão gia, lão gia!”
Hạ nhân đi vào.
“Lão gia, bên ngoài có người tìm ngài?”
“Người nào?”
“Còn gửi cho ngài một bái thiếp”
Triệu Giai nhận lấy mở tấm thiếp ra, bên trong có mấy dòng nhỏ, chữ viết cứng cáp. Cảm thấy rất quen mắt, cho đến khi nhìn thấy chữ ký tên – Chung sư phụ.
Lúc này Triệu Giai mới đột nhiên phản ứng lại, đây là chữ viết của Chung sư phụ. Người đọc sách trong Đại Tùy không ai không biết biết chữ của Chung sư phụ.
Có không ít người còn chuyên môn nghiên cứu loại chữ này, hình thành thể chữ “Chung” ngày nay.
“... Cha?”
Triệu Giai nhanh chóng tỉnh táo lại:
“... Mau! Mau mời vào!”
“Quân đội Đại Tùy không phải chưa bao giờ đến bốn trấn An Bắc sao? Đang định làm gì đây?” “Đúng vậy, sao ta thấy rất kì lạ.
“Mấy ngày tới đây tốt nhất là ít ra ngoài.
Trong một đêm, bốn trấn An Bắc đã thay đổi.
Hai vạn thiết kỵ Đại Tùy đã đến đóng quân ở bốn trấn An Bắc, thanh thế to lớn trước nay chưa từng
có.
Ngay sau đó là chấn chỉnh quan lại địa phương quy mô lớn.
quan
Một số lượng lớn quan viên từ kinh thành tới đã liên tục phát động cơn bão thanh trừ đối với các viên ở bốn trấn An Bắc, thậm chí toàn bộ phủ nha đều bị phong tỏa. Trong mắt dân chúng, đây là sự kiện thay đổi thiên địa chỉ trong một đêm.
Nhưng trong giới quan trường, những người địa vị cao đều biết, đây là công chúa đang mở đường cho bản thân đăng cơ.
Nhiều năm lập kế hoạch cộng với chiến thắng trong cuộc chiến tranh với quân Đột Quyết cách đây không lâu.
Đại Tùy cuối cùng một lần nữa lấy lại được sức mạnh và sự tự tin của mình, bắt đầu danh chính ngôn thuận quản lý bốn trấn An Bắc.
Mà những quan viên qui thuận, những tay sai và thương nhân từng dưới sự quản lý của người Đột Quyết đều lần lượt bị bắt.
Hoặc đánh hoặc giết, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều chìm trong nỗi lo sợ bất
an.
Sợ người kế tiếp là mình.
Tại Vương phủ.
Vương Sơn thấp thỏm lo sợ đi qua đi lại.
Mỗi bước đi, tâm trạng của hắn càng nặng nề thêm.
Mấy ngày nay, mỗi một tin tức hắn nghe được đều đủ để hù chết hắn.
Những người đứng sau Vương Sơn đều dính líu tới người Đột Quyết.
Mà những thương nhân đó có thủ đoạn hơn hắn, có thế lực hơn hắn cũng đều trốn không thoát, nói giết là giết.
Tiếp theo…... có thể đến lượt hắn hay không?
Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng bối rối bất an.
Mấy năm nay, , hắn đúng là đã làm việc cho người Đột Quyết.
Nhưng tất cả đều là chuyện không còn cách nào khác, quyền kiểm soát của Đại Tùy ở bốn trấn An Bắc rất yếu.
Bản thân nếu muốn sống sót chỉ có thể dựa vào người Đột Quyết.
Nhưng quan viên triều đình cũng sẽ không vì lý do này mà tha chết cho hắn.
Cộc cộc cộc!!!
Trong bóng tối truyền đến tiếng bước chân nặng nề đâm thủng bóng đêm yên tĩnh.
Càng ngày càng vang, càng ngày càng gần!
Vương Sơn trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
“Xong rồi,
rồi.
Một đám binh lính mặc áo giáp đi vào, quan viên dẫn đầu liếc mắt nhìn lướt qua. “Vương Sơn là ai?”
Vương Sơn tuyệt vọng nhắm mắt lại, hạ nhân dìu đỡ mới đứng lên được.
“Ta là…”
“Vương lão gia, tại hạ là người của Cục quản lý trị an, nghe nói con trai ngài sắp đến học viện, ta đến để gửi lời chúc mừng”
Vương Sơn sửng sốt:
“Nói lời…... chúc mừng?”
“Đúng vậy, nghe nói là Chung sư phụ tự mình tuyển chọn, đây là lần đầu tiên học viện tuyển học sinh ở bốn trấn An Bắc, cho nên ta đặc biệt đến thay mặt quan trị an đại nhân chúc mừng ngài. “Không dám nhận, không dám nhận, mời ngài ngồi xuống”
Vương Sơn như trút được gánh nặng, chỉ cảm giác trong nháy mắt mình được cải tử hồi sinh.
“Đừng bắt ta, ta không liên quan đến người Đột Quyết! Không liên quan”
Trên đường lớn, một số người nói lời phàn nàn về sự bất công cũng bị lính canh mặc đồ đen đưa đi. Trong khoảng thời gian ngắn, những bức họa truy nã trên đường phố tăng nhiều hơn mấy lần.
Người dân hoang mang khiến cho giá thức ăn cũng tăng theo.
Mấy người từng làm việc ở Lệ Xuân viện trước kia cũng lần lượt bị bỏ tù.
Lý Bình An đi trên phố, suy nghĩ có nên đi ra ngoài lánh tạm hay không.
Hắn vừa về đến nhà không lâu.
“Đại thúc, đại thúc”
Từ trước đến nay A Lệ Á không đi qua cửa chính mà trực tiếp trèo tường.
Hồi nhỏ cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Nàng gõ cửa chỉ có thể nói rõ, ngoài cửa còn có người khác.
Lão Ngưu mở cửa cho bọn họ.
Ngoài cửa là Vương Sơn, Triệu Giai, còn có phụ thân của Bàn Tuấn là Phan Vĩnh.
“Lão Ngưu, đại thúc đâu?”
Lão Ngưu nghiêng đầu về phía nhà chính, sau đó lại trở lại phơi nắng dưới gốc cây chà là.
Ban đầu, Triệu Giai và Phan Vĩnh mua rất nhiều quà tặng nhưng Vương Sơn biết rõ tính cách của Lý
Vì thế, mỗi người bọn họ cầm một vò rượu đến cảm tạ Lý Bình An.
Lý Bình An đang luyện chữ, thấy bọn họ đến đúng vào giữa trưa.
Nên Lý Bình An nấu mấy món ăn.
“Đừng ghét bỏ, đây đều là đồ ăn làm từ rau trồng trong sân nhà.
Rượu qua ba vòng, đồ ăn năm món.
Vương Sơn nói:
“Lần này đến đây, ngoại trừ cảm tạ tiên sinh đã dạy bảo bốn đứa nhỏ này, còn có một chuyện muốn
nhờ tiên sinh giúp đỡ”
“Mời nói đừng ngại”
“Đến học viện phải đi hai ngàn dặm, học viện lại không cho phép học sinh chưa nhập môn đưa theo gia phó và người hầu, cũng không cho phép học sinh cưỡi ngựa, cho nên chúng ta muốn mời tiên sinh giúp đỡ…