Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 79: Luyện công

Chương 79: Luyện công

1710 chữ
Lão Mặc ra khỏi phòng, hình như là vừa đi rửa mặt.
Tay cầm khăn mặt lau giọt nước chưa khô.
Hỏi dứt khoát:
“Ngươi có yêu cầu gì với đạo không? Định làm thành hình dạng thế nào?”
Lý Bình An lấy một bức vẽ từ trong lồng ngực ra, tuy hắn không biết vẽ nhưng cũng may là Cảnh Dục biết.
Ban đầu tất nhiên Cảnh Dục rất nghiêm nghị từ chối.
“Thân phận của ta là gì chứ? Có địa vị thế nào chứ? Vẽ một thanh đao à? Nói ra chắc chắn sẽ khiến mọi người phải cười nhạo”
Lý Bình An cảm thấy người như Cảnh Dục này không tệ.
Bởi vì trí thông minh của tên gia hỏa này không cao, lại còn không chịu được lời khen của người
Ngươi càng khen hắn thì hắn càng cảm thấy lâng lâng không biết gì.
Muốn làm gì cũng được.
Theo lời của Vương Nghị, nếu ngươi cho hắn một cái ổ gà thì hắn có thể đẻ trứng giữa thanh thiên
bạch nhật.
Thế là Lý Bình An đã khua môi múa mép một phen.
Rồi có được bức tranh này.
Lão Mặc đánh giá sơ qua, nói:
“Vẽ rất cẩn thận”
Thân đao hẹp thẳng, hơi cong ra ngoài.
Sống đao uốn cong theo lưỡi đao, hai bên có một rãnh máu và hai cả hai đầu đều in hoa văn hình móng tay uốn lượn như sóng.
Chuôi đạo dài bốn tấc, chiều rộng chừng hai ngón tay.
Lão Mặc khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn tiếp.
Vỏ đạo không phải loại tầm thường, mà còn muốn giấu tính chất lưỡi dao.
Lão Mặc khép bức vẽ lại, nói:
“Ta đã biết rồi, hai ngày nữa ngươi tới đây nhận đạo”
“Làm phiền rồi.”
Lý Bình An chắp tay chào rồi lui ra ngoài.
“Cha, người đó là ai thế? Trông thật kỳ lạ!”
Chờ hắn rời đi, thiếu nữ không nhịn được bèn nói.
“Ta không ngửi thấy nghiệp lực trên người hắn. Lão Mặc không quay đầu lại, chỉ nói:
“Đừng quan tâm.
Thiếu nữ hơi bất mãn đáp lại, mồm vẫn còn lầm bầm. “Không lẽ là người bị thiên phạt?”
Lý Bình An quay lại khách điếm, nói với mọi người là có thể sẽ phải ở lại Ngọc Môn quan nghỉ ngơi hai ngày.
Tất nhiên mấy đứa nhỏ rất vui, chỉ ước được nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.
Buổi trưa, mặt trời nóng hổi, cộng thêm gió nóng khiến người ta cảm thấy buồn bực nóng nảy.
Cảnh Dục cứ luôn mở mồm lải nhải khiến ngay cả người tốt tính như Triệu Linh Nhi cũng hơi không chịu được.
Bây giờ mọi người đều đang trông mong, không biết tới khi nào tên gia hỏa này mới rời đi.
Cảnh Dục từng nói sau khi tiễn họ tới Ngọc Môn quan xong sẽ chủ động tách ra.
Nhưng hôm nay nhìn qua, trông có vẻ chưa có ý định rời đi.
“Cảnh công tử… Cảnh công tử…”
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong khách điếm.
Mọi người tò mò nhìn sang.
Chỉ thấy một gia hỏa trông hơi ngốc đang cầm một ít đồ vật đứng bên ngoài khách điếm gọi với vào trong.
“Này, ngươi tới tìm Cảnh Dục có chuyện gì không?”
Vương Nghị hỏi.
Tên lính nói lắp Tần Thời ngẩng đầu lên, nói:
“Ta… Ta tìm Cảnh công tử, vì mẹ ta bảo ta tới để tạ ơn hắn.
Nghe thấy lời này, mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Dục.
Cảnh Dục cũng bất ngờ, sau đó lại bắt đầu ra vẻ.
Hừ khẽ một cái, cực kì đắc ý.
“Chuyện đó kỳ lạ lắm à? Bổn công tử đi đây đi đó khắp thiên hạ, thấy việc bất bình hăng hái giúp đỡ, hiệp can nghĩa đảm.
Tất nhiên bằng hữu khắp thiên hạ vừa nghe thấy ta tới đều ầm ầm tới cửa cảm tạ ta rồi.
Trong ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên của mọi người, Cảnh Dục chắp tay bước ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Tần Thời, Cảnh Dục nghẹn họng.
“.. Ngươi, ngươi là binh sĩ giữ cổng phải không? Trước kia chúng ta có quen biết sao?” Tần Thời lắc đầu, nói:
“Không… Không, không quen biết. “Vậy ngươi gọi ta làm gì?”
“Ta ta ta, ta tìm Cảnh Dục của học viện” “Chính là ta đây”
Tần Thời vẫn lắc đầu, nói:
“Không phải ngươi”
Đúng lúc này Lý Bình An vừa đi dạo về.
Hai mắt Tần Thời sáng lên, vội vã chạy tới gần:
“Cảnh, Cảnh, Cảnh công tử.
Lý Bình An bất ngờ, rồi chợt nhớ ra.
Hôm đó mình dùng tên Cảnh Dục, bèn không nhịn được bật cười. “Thật ra ta tên là Lý Bình An, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Lúc về ta đã kể cho nương ta nghe chuyện đó…
Nương của ta bảo ta đi mời ngươi tới nhà ăn cơm, còn bảo ta tặng lễ vật cho ngươi.
“Lễ vật thì không cần, vừa hay ta chưa dùng cơm. Vậy đành đi ăn nhờ”
“À… thế thì đi theo ta.”
Lúc gần đi, Lý Bình An đã nói với Cảnh Dục.
“Buổi tối không cần chờ cơm ta đâu.
Cảnh Dục đứng ngây như phỗng tại chỗ.
Mọi người đang đứng trên lầu hai đều nhịn cười.
Nhà Tần Thời không phải gia đình giàu có gì, chỉ có một gian nhà đất nhỏ, trong nhà đặt chút đồ để chia thành phòng.
Cha Tần Thời đã chết sau khi tòng quân.
Chỉ để lại đôi vợ góa con côi, cuộc sống không được dễ chịu cho lắm.
Cũng may vẫn còn phụ cấp và được vài chiến hữu chiếu cố.
Vì thế Tần Thời mới vào được quân, còn được nhận một chức vị thật tốt.
“Đứa nhỏ Tần Thời này từ bé đầu óc đã không tốt lắm, chẳng dễ gì mới lăn lộn được tới chức vị này, làm chưa được vài ngày đã xảy ra họa lớn.
May mà có công tử ra tay cứu giúp”
Tần mẫu múc cho Lý Bình An một bát canh gà.
Bát canh gà này có hương vị không tồi, nhìn ánh mắt của Tần Thời là biết lâu lắm rồi hắn chưa được ăn gà.
Tần mẫu đưa đùi gà cho Lý Bình An.
Lý Bình An cảm giác được ánh mắt của Tần Thời bèn đưa đùi gà cho hắn.
Tần Thời đưa đùi gà cho mẫu thân.
Mẫu thân trừng mắt nhìn hắn, lại gắp đùi gà vào bát Lý Bình An.
Mỉm cười bất đắc dĩ, Lý Bình An đành nhận chiếc đùi gà này.
Ăn uống no say xong thì mặt trời đã ngả về hướng tây.
Trên lưng lãoNgưu không có ai nằm, chỉ có hai con quạ đang đậu.
Màn đêm buông xuống, lúc mặt trời lặn mang theo sự yên tĩnh và sạch sẽ. Rảnh rỗi rồi, hắn ngồi trên bậc thang.
Nhìn hòn đá nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, tâm tình tĩnh lặng.
“Sau này ngươi muốn làm gì?”
Tần Thời ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Trở nên nổi bật, rồi khiến nương của ta… sống một cuộc đời tốt hơn.”
Lý Bình An mỉm cười ấm áp, ném cục đá trong tay ra ngoài rồi đột ngột nói.
“Ta dạy ngươi một bộ quyền pháp được không?”
Tần Thời trừng to mắt nhìn về phía Lý Bình An.
“Quyền… Quyền pháp?”
Lý Bình An đứng thẳng dậy, nói:
“Trước tiên dạy ngươi luyện công”
Luyện công hay còn gọi là đóng cọc, chính là lặp đi lặp lại một tư thế để luyện tập.
Tập mười lần, một trăm lần, hàng nghìn lần, hàng chục nghìn lần để khí huyết trong cơ thể đi theo một đường cố định, luyện tập lâu ngày mới có thể lĩnh hội được đường đi trong kinh mạch. Từng có câu nói về quyền thế này: “Luyện quyền nghìn lần ắt tự hiểu nghĩa.
Lý Bình An biểu diễn một chiêu liên tục, càng luyện càng nhanh.
Cuối cùng đá một cước, đạp chân lên tảng đá to bằng một đứa nhỏ.
Chân phát lực, tảng đá vang lên một tiếng vang trầm đục.
Sau đó vỡ ra thành hai nửa.
“Cái đó ta cũng có thể làm được.
Tần Thời nói.
Lý Bình An gạt đống đá vụn ra, cục đá nhỏ đè bên dưới không hề bị vỡ.
“Không phải đang dạy ngươi dùng lực mạnh, mà ta đang dạy ngươi cách không chế sức mạnh của mình”
Tần Thời chỗ hiểu chỗ không mà gật đầu.
Sau đó Lý Bình An lại dạy hắn thêm mấy lần, chờ trời tối hơn mới tạm biệt.
Trước khi chia tay, Lý Bình An lại nói với Tần Thời.
“Ngươi có muốn nương ngươi vì ngươi mà tự nhiên bị tống vào ngục giam, hoặc là bị người giết hại không”
“Không… Không muốn!”
Tần Thời trả lời không hề do dự.
“Vậy phải nhớ cho kỹ, khi ngươi chưa đủ năng lực làm một số việc, thay vì như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa thì hãy âm thầm dự trữ sức mạnh.
Nếu không, ngươi không những không bảo vệ được thứ mình muốn mà còn làm tổn thương người ngươi quan tâm”
Tần Thời kinh ngạc nhìn bóng lưng của Lý Bình An đang kéo dài dưới ánh chiều tà.
Khi hắn hồi thần lại thì thấy mẫu thân đang chạy tới gần.
“Ôi chao! Lý tiên sinh đã đi rồi sao?”
“Nương… Sao thế?”
Tần mẫu cầm một ít tiền do Lý Bình An đặt trong góc nhà coi như trả tiền cơm.
“Thời nhi, mau đuổi theo Lý tiên sinh đi”
Tần Thời hơi do dự, nói:
“Nương… Đuổi theo không kịp đâu, đuổi theo… cũng vô dụng thôi
Tần mẫu thở dài, nói:
“Đúng là người tốt, Tần nhi nhớ cho kỹ, sau này có cơ hội nhất định phải báo đáp Lý tiên sinh


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất