Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 78: Học viện, Cảnh Dục

Chương 78: Học viện, Cảnh Dục

1589 chữ
“Phut!”
Lão nhân rên thành tiếng, lòng bàn tay bị một chiếc đũa xuyên qua. Máu tươi tràn ra.
Giây lát sau đã bị tên lính nói lắp đè xuống đất sau khi lấy lại được tinh thần.
Lý Bình An lấy thêm một văn tiền ra đặt lên bàn.
Coi như tiền bồi thường đũa cho lão bản.
Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng cũng hấp dẫn sự chú ý của bộ khoái đang tuần tra.
Bộ đầu vừa nhìn thấy công tử áo gấm đã giật mình.
Công tử áo gấm cười lạnh, nhìn tên lính nói lắp rồi nói:
“Ta đã nói ngươi xong rồi mà!”
“Nhanh! Mau bắt tên đã tấn công Lưu công tử cho lão tử!”
Mấy bộ khoái rút đao ra vây xung quanh tên lính nói lắp.
Bộ đầu bước nhanh lên phía trước đỡ công tử áo gấm.
Công tử áo gấm hất tay hắn ra, định xông lên dạy dỗ tên lính nói lắp một chút thì chợt nhớ tới thân thủ của hắn.
Đột ngột dừng lại, đứng gần đó cười gần.
“Hôm nay bổn công tử sẽ dạy cho ngươi một đạo lý, rằng đôi khi nắm đấm cũng không thể nói lý được.”
Đúng lúc này lại có người trầm giọng nói:
“Vậy tại hạ cũng xin chỉ cho công tử một đạo lý.
Làm người phải có lòng khoan dung độ lượng”
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy một người đang ngồi trước tiệm mỳ, tay cầm mấy phần bánh bao không nhân ngâm canh thịt dê đã được đóng gói tốt.
“Ngươi là người nơi nào?”
Công tử áo gấm lạnh lùng hỏi.
Lý Bình An bình tĩnh đáp:
“Tại hạ tới từ học viện, Cảnh Dục”
“Hắt xì!”
Trong khách điếm, Cảnh Dục đang chơi bài với mấy đứa bé hắt hơi một cái.
Học viện?
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu công tử áo gấm, hắn định nói gì đó thì bị lão nhân bên cạnh giữ chặt lại.
Lão nhân đánh giá kỹ càng Lý Bình An.
Cả người mặc thanh sam, đầu đội mũ rộng vành.
Khí chất xuất trần, hoàn toàn không giống đồ ngốc nào đó ở thế tục.
“Học viện? Các hạ là đệ tử ở học viện?”
“Tại hạ đưa bốn học sinh từ bốn trấn An Bắc đi nhập học ở học viện, đi ngang qua nơi này trùng hợp nhìn thấy công tử phóng ngựa đã thương người, đúng thật là bá đạo.”
Chuyện có bốn học sinh tới học viện học ở bốn trấn An Bắc đã được truyền ra ngoài từ lâu, tất nhiên lão nhân cũng biết tới chuyện này.
Chắc sẽ không có đồ ngu nào dám giả mạo làm đệ tử học viện.
Lão lập tức đổi sắc mặt, nói:
“Khiến… Khiến các hạ chê cười rồi.”
Lý Bình An trầm giọng đáp:
“Chẳng trách lão sư lại nói phải góp lời với Thánh thượng để chỉnh đốn lại vùng biên quan, nay gặp mặt mới biết đúng là chuyện rất cấp bách.
Chỉ một câu ngắn đã khiến lão nhân như rơi vào hầm băng.
Mặc dù nhóm bộ khoái đông đúc bên cạnh không biết sức nặng của học viện, nhưng nghe thấy lão sư của đối phương có thể góp lời trực tiếp với Thánh thượng, họ lập tức lẳng lặng lùi ra đằng sau. Nhân vật cấp bậc này muốn nghiền chết bọn họ còn chẳng tốn nhiều sức hơn đè chết một con kiến.
Im lặng một lúc Lý Bình An mới phất tay.
“Được rồi, cút đi”
Trước mặt biết bao nhiêu người, sao mà công tử áo gấm có thể chịu đựng được thua thiệt bậc này.
Lão nhân kéo hắn lại nói khẽ:
“Công tử, không thể chọc người này!”
Công tử áo gấm bị kéo đau tay, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiền thúc như thế.
Đành phải cho qua.
“Cáo từ, cáo từ!”
“Còn một chuyện nữa!”
Lý Bình An lạnh lùng nói.
Lão nhân và công tử áo gấm cảm giác như có lưỡi dao đang treo trên đỉnh đầu mình, cảm giác lạnh lẽo xông lên từ trong lòng.
Cả người cứng đờ, không dám cử động chút nào.
“Lần sau nếu để ta biết còn xảy ra chuyện tương tự thì mời công tử tự chuẩn bị quan tài cho chính
mình.
Nếu công tử không phục thì có thể tới học viện tìm Cảnh Dục ta để trả thù.
Cảnh Dục này chẳng sợ cái gì cả!”
Khách điếm.
“Hắt xì, hắt xì!”
A Lệ Á ghét bỏ nhìn về phía Cảnh Dục, nói: “Ngươi bị bệnh sao?”
“Bị bệnh? Sao có thể được.”
Cảnh Dục hít mũi, nói:
“Hình như có người mắng sau lưng ta”
“Không dám không dám”
Lão nhân lôi kéo vị công tử họ Từ, nhanh chân bước ba bước thành hai vội vã rời đi.
Con ngựa của công tử áo gấm cũng bị người làm dắt đi.
Tên lính nói lắp đứng im tại chỗ gãi đầu gãi tai.
“Ca ca, cảm ơn ngươi, cái này cho ngươi”
Tiểu nữ hài hồi nãy được hắn cứu đưa cho hắn một miếng kẹo đường xốp giòn.
Tên lính nói lắp lắc tay nói:
“Không… Không được, quan sai không thể nhận, nhận hối lộ, lộ được…
A Vũ đạp một cái vào mông hắn, không quan tâm tới nữ hài kia nữa mà lôi tên lính nói lắp tới trước mặt Lý Bình An.
Chắp tay nói:
“Đa tạ tiên sinh đã cứu mạng”
“Không có gì.
Lý Bình An suy nghĩ một lát rồi nói:
“Không bằng ngồi ăn bát canh ngâm bánh bao không nhân với ta.
Người luyện võ có sức ăn rất lớn.
Vừa ăn xong một bát mà bây giờ Lý Bình An đã thấy hơi đói.
Thế là lại gọi một bát canh ngâm bánh bao không nhân rồi bắt đầu ăn. “Tên của ngươi là gì?”
Lý Bình An hỏi tên lính nói lắp.
“Tần… Tần Tần…
A Vũ ngồi cạnh trả lời thay hắn:
“Hắn là Tần Thời, năm nay mười tám tuổi”
“Tần Thời? Vừa gia nhập quân ngũ sao?” “Ùm.”
Tần Thời gật nhẹ.
“Người như ngươi mà gia nhập quân ngũ không sớm thì muốn cũng xảy ra chuyện”
“Vì… Vì sao?”
Hình như Tần Thời không hiểu.
A Vũ nói:
“Tiên sinh, tên này đầu toàn cơ bắp, ai nói gì cũng vô ích.
Đầu óc quá tải, chịu đủ thua thiệt, bị mài mòn rồi mới hiểu ra được”
Lý Bình An chỉ cười không nói.
Người quá thẳng thắn có lẽ sẽ sống rất đau khổ.
Bởi vì họ có chí hướng kiên định của mình, không ngừng chăm chỉ truy tìm lý tưởng, từ khi sinh ra đã có ý chí mạnh mẽ.
Cũng bởi vì vậy mà trên người họ thường mang theo nhiều xúc cảm bi tráng, đấu tranh trên con đường gian khổ nhất của cuộc đời.
“Ngươi từng luyện võ sao?”
Lý Bình An nhớ ra hồi nãy khi Tần Thời ra tay, mặc dù sức lực đủ nhưng lại không có kết cấu gì cả. Tần Thời lắc đầu nói:
“Không… Chưa từng học”
Lý Bình An gật khẽ, cơ thể có căn cơ, nhưng đáng tiếc không học võ.
Tiếc là Lý Bình An dừng chân lại Ngọc Môn quan không lâu, nếu không cũng tận tình dạy hắn một
chút.
Mong rằng người như Tần Thời sẽ được trời cao chiếu cố.
Lý Bình An ăn xong canh thịt dê ngâm bánh bao không nhân xong bèn quay lại khách điểm.
Mọi người trong đội vẫn chưa ăn gì, ngửi thấy mùi của canh thịt dê ngâm bánh bao không nhân, tinh thần cả đám lập tức nâng cao.
Cảnh Dục nhìn phần của mình, rõ ràng nặng hơn rất nhiều.
Bèn vỗ vai Lý Bình An, nói:
“Trẻ nhỏ dễ dạy
Lý Bình An mỉm cười, khẽ giọng thì thầm:
“Coi như bồi thường cho ngươi.”
“Bồi thường cái gì cơ?”
“Không có gì”
Sáng sớm hôm sau, Cố Tây Châu tạm biệt Lý Bình An.
Hắn đã đồng ý làm giúp thợ rèn một việc thì thợ rèn mới chịu làm giúp Lý Bình An một thanh đao tốt.
Lý Bình An đơn giản chắp tay, nói:
“Cố huynh vất vả rồi”
“Đừng khách sáo, ta đã nói với lão Mặc rồi.
Nhưng ta chỉ sợ không thể đưa các ngươi tới học viện được nữa, dọc đường đi nhớ cẩn thận.” Hai người tạm biệt nhau.
Lý Bình An ấn theo dặn dò của Cố Tây Châu, chờ tới chiều thì tới tiệm rèn của lão Mặc. Cây phù tang kia vẫn dựng thẳng đứng trong sân, không thấy chút dấu hiệu khởi công nào.
Bên cạnh cây phù tang còn có một vị nữ tử.
Tuổi tác không lớn, độ chừng hai mươi tám.
Mặt trái xoan, lông mi vừa dài vừa cong, ánh mắt rất có thần.
Vóc người cao ráo, eo thon nhỏ, thứ không được hoàn hảo là ngực hơi lép.
Lúc thấy Lý Bình An tới, nàng cũng đánh giá hắn.
“Ngươi tìm ai?”
“Ta tìm lão Mặc, đã hẹn hôm qua.


Lý Bình An chỉ vào cây phù tang.
Thiếu nữ gật đầu, chạy tới gần phòng gọi lớn:
“Cha, có người tìm này”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất