Chương 16: Ý Nghĩ To Gan (1)
Cuối cùng Phỉ Lâm đưa ra quyết định sau cùng, lương thực còn có thể chèo chống được nửa năm, nửa năm này cũng không nhắc đến việc trục xuất nhân khẩu cấp thấp, mọi người ăn thoải mái, ăn hết vẫn không tìm thấy cách giải quyết, vậy liền chết chung, sau đó yên lặng cầu nguyện cho bản thân có thể giữ lại ký ức khi còn sống, chuyển sinh thành Vu Yêu hoặc vong linh.
Phỉ Lâm vạch ra một tuyến thời gian vô cùng tàn khốc cho mọi người, nhưng mà chính bản thân hắn ta cũng không muốn nhìn thấy chuyện phát triển đến một bước kia, cho nên sau khi họp xong, hắn ta liền lặng lẽ đến tìm An Cách.
Đừng thấy An Cách chạy đến nơi vắng vẻ như thế, Phỉ Lâm muốn tìm vẫn rất dễ dàng, bởi vì toàn bộ Địa Hạ thành khắp nơi đều có tai mắt của hắn ta, từng cái u hồn trải rộng khắp các nơi trong thành thị, là lợi khí trị an.
Không có loại thủ đoạn hiệu suất cao này, Phỉ Lâm cũng không có khả năng làm cho chủng tộc hỗn hợp của cái Địa Hạ thành này trở thành một nơi mà người người hòa hài sống chung, an cư lạc nghiệp.
Vừa nhìn thấy An Cách, trên mặt Phỉ Lâm lập tức nặn ra dáng vẻ tươi cười lấy lòng, bước nhỏ chạy mau đi tới trước mặt An Cách, tha thiết nói: "Đại nhân đại nhân, quấy rầy rồi, rất xin lỗi, ta cũng thực sự là quá bất đắc dĩ mới đến tìm đại nhân ngài xin hỗ trợ, chủ yếu là trạm trung chuyển thế giới đóng lại, bọn ta không có cách mua lương thực, gian khổ chống đỡ sắp một ngàn năm rồi, sắp không chịu nổi nữa, ta là tới mua lương thực, hi vọng đại nhân có thể bán chút lương thực cho bọn ta. "
Phỉ Lâm khom người chắp tay, một bộ dáng cẩn thận từng li từng tí chỉ vào vòng tay trang sức da của An Cách, nào có nửa phần dáng vẻ bá khí như lúc hạ thông điệp cuối tại phòng họp.
Có điều hắn ta làm không cảm thấy miễn cưỡng chút nào, vị trước mắt này chính là Thủ Vọng giả đại nhân, rất có thể là hình chiếu của Bất Tử quân vương thống trị vạn giới trong truyền thuyết, bản thân mình khiêm tốn một chút thì có làm sao? Có thể nói lên lời đã là vinh quang vô thượng rồi.
An Cách nghiêng nghiêng đầu, không hiểu gì cả nhìn hắn ta.
Phỉ Lâm lập tức nhớ tới cái gì đó, giật mình nói: "Trao đổi đồng giá, trao đổi đồng giá, ở đây ở đây, mười miếng hồn tinh, thông đạo truyền tống một ngàn năm không có mở, không biết vẫn còn là giá cả như trước kia không? Trước kia đều là một miếng hồn tinh đổi 200 cân lương thực. "
Phỉ Lâm vừa nói, vừa móc ra mười miếng tinh thể màu đen từ trong ngực đưa cho An Cách.
Hồn tinh? Đó là vật gì? Giống với tinh thạch khởi động cột đá sao? An Cách nghi ngờ nghĩ đến, đưa tay bèn nhận lấy.
Hồn tinh vừa đến tay, An Cách liền biết nó dùng để làm gì rồi.
Hồn tinh, tinh thể do năng lượng linh hồn ngưng kết, vật ngang giá thông hành giữa sinh vật bất tử.
Loại vật ngang giá này, sinh vật khác nhau sử dụng không giống nhau, nhân loại thì ưa thích sử dụng kim loại hiếm, ma pháp sư thì ưa thích sử dụng ma tinh, sinh vật bất tử thì ưa thích sử dụng hồn tinh, bởi vì hồn tinh là năng lượng linh hồn tinh túy ngưng kết mà thành, sau khi nắm tới tay chẳng những có thể lấy để tiêu xài, còn có thể ăn để bổ sung năng lượng linh hồn.
Đương nhiên năng lượng linh hồn đối với sinh vật bất tử mới có tác dụng, cho nên hồn tinh sẽ chỉ lưu thông ở giữa sinh vật bất tử.
An Cách vừa sờ lên lập tức biết dùng như thế nào, tựa như nhân loại vừa nhìn thấy nước liền biết có thể uống, An Cách nhìn hồn tinh trên tay một chút, lại nhìn trang sức da trên cổ tay một cái, trực tiếp cầm lấy hồn tinh, dán vào trang sức da bắt đầu luyện hóa.
Mười miếng hồn tinh hóa thành năng lượng linh hồn, phần lớn bộ phận bị trang sức da hấp thu, dường như là sau khi hấp thu năng lượng, trang sức da trở nên phát sáng, ý niệm của An Cách vèo một cái bị kéo đến một địa phương khác.
Định thần lại xem xét, rõ ràng là chỗ cổng vòm gần nông trường của An Tức cung, An Cách vậy mà lại được truyền tống quay về.
Có điều chỉ là ý niệm trở về, cũng không có thân thể, tâm tùy ý động, trong lòng An Cách suy nghĩ về đồng ruộng, vèo một cái, ý niệm liền đến vị trí của đồng ruộng.
Trên đồng ruộng trống không chẳng có thứ gì cả, ngay đến chim chóc líu ríu trước kia cũng không thấy đâu nữa, trừ cái đó ra, thì không có thay đổi gì so với thời điểm hắn rời đi.
Trong lòng suy nghĩ về kho lương, vèo một cái, ý niệm lập tức đến bên trong kho lương, nhìn xem đống lương thực đầy ắp trong kho lương kia, An Cách nghĩ đến Phỉ Lâm, hắn ta muốn dùng hồn tinh để đổi lương thực, làm sao lấy được những lương thực này ra cho hắn ta đây?Tâm niệm vừa động, những lương thực mà ánh mắt của hắn quét qua bèn biến mất, hết túi này đến túi khác, một túi, hai túi, ba túi…Trọn vẹn biến mất 45 túi, An Cách mới cảm giác được trở ngại, túi lương thực ngừng biến mất.