Chương 36. Giả thật không được!
Có người gian lận bị bắt?
Du Tam và nhóm đồng môn thấy nhiều không trách, sau khi thư viện Nam Nghi xây dựng thêm không chỉ có cử nhân, ngay cả tiến sĩ cũng có người thi đậu, có thành tích dạy học ưu tú như vậy, người phủ Tuyên Đô đối với thư viện Nam Nghi xua như xua vịt, đều cho rằng có thể tiến vào thư viện Nam Nghi đọc sách là có thể thuận lợi trúng cử nhân, trúng tiến sĩ, ai cũng chen về phía thư viện.
Thí sinh cơ sở không tốt khó tránh khỏi sẽ muốn chạy lối tắt, mỗi lần đều có thể bắt được mấy kẻ gian lận, luôn có người ôm tâm lý may mắn.
Chu ma ma đầy mặt nôn nóng, tiến lên:
“Ai gian lận bị bắt, không liên lụy đến thiếu gia nhà ta chứ?”
Thí sinh rung đùi đắc ý, “Chúng ta là nhóm đầu tiên xuống núi, đều là không can hệ, dư lại ít nhiều đều có liên lụy, nếu thiếu gia nhà ngươi không xuống núi, hơn phân nửa cũng……”
Đồng môn của Du Tam buông đũa xuống.
Lần này, khảo thí nhập học có mấy chục người lên núi, chỉ có vài người xuống dưới, người liên lụy vào gian lận cũng quá nhiều đi!
Du Tam âm thầm cười nhạo, tiểu tử Trình Khanh mặt vàng kia, chẳng lẽ cũng gian lận bị bắt?
Du Tam là vui sướng khi người gặp họa, Chu ma ma thì ngay cả hộp đồ ăn cũng từ bỏ, ngăn cản thí sinh xuống núi trước muốn hỏi cho rõ ràng, thí sinh thập phần không kiên nhẫn: “Ta lại không biết thiếu gia nhà ngươi là ai, ngươi lo lắng thì chính mình lên núi hỏi thăm đi!”
“Thiếu gia nhà ta họ Trình tên Khanh ——”
“Trình Khanh?”
Sắc mặt thí sinh cổ quái, muốn nói lại thôi, ngăn đón người nhà vội vàng rời đi, lưu lại cho Chu ma ma ba chữ “không thể nói”.
Đồng môn của Du Tam cảm thấy thực sự có hứng thú:
“Đường đệ này của Trình Khuê thật có ý tứ, đi đến nơi nào cũng hô mưa gọi gió.”
Du Tam cũng có cảm giác như vậy, nếu không, hắn nhìn chằm chằm Trình Khanh như vậy làm gì, Chu ma ma lo lắng sốt ruột, trong miệng nhắc mãi “Trình Khanh thiếu gia không có khả năng gian lận”, một bên muốn lên núi đi thư viện. Du Tam ném bạc vụn lên trên bàn, “Đi, chúng ta đi theo nhìn xem, người phẩm hạnh không tốt không có tư cách làm đồng môn của chúng ta!”
Lời này có đạo lý.
Chuyện của thư viện, bọn họ cũng thực quan tâm, bình thường thư viện cũng sẽ bắt hai thí sinh gian lận để giết gà dọa khỉ, lần này lại đại quy mô trúng chiêu.
Du Tam vốn dĩ đã đi ra quán rượu, lại vòng vèo trở về, bắt lấy tiểu nhị quán rượu bảo hắn đi hẻm Dương Liễu huyện thành báo tin:
“Cứ nói Trình Khanh nhị phòng ở thư viện gian lận bị bắt, bảo nhà hắn tới thư viện đón người!”
Tiểu nhị cũng nhận biết Du Tam, công tử tri phủ ngày thường ra tay hào phóng, làm chân chạy cho Du Tam thiếu gia không thể thiếu chỗ tốt, có tiền thưởng để lấy, tiểu nhị liền vui vui vẻ vẻ đồng ý.
Du Tam đơn độc phân phó tiểu nhị vài câu, ngại tiểu nhị đi đường đến huyện thành quá chậm, còn cho đối phương mượn ngựa, tiểu nhị mặt xám xịt: “Tiểu nhân không biết cưỡi ngựa.”
Gia đình bá tánh bình thường nơi nào nuôi nổi ngựa, không biết cưỡi ngựa thực bình thường, Du Tam nhất thời cũng đã quên việc này.
Cuối cùng tiểu nhị ngồi thuyền đi, ngồi thuyền so với đi bộ nhanh hơn.
Du Tam và đám người Chu ma ma còn chưa có bò đến thư viện trên núi, tiểu nhị đã một đường tới hẻm Dương Liễu huyện thành, nghe được biệt viện thương gia bán vải họ Uông, liền nhảy lên bến tàu, gõ cửa sau rung vang trời.
Vừa gõ cửa vừa kêu, nói Trình Khanh gian lận bị thư viện bắt.
Bốn người Liễu thị vốn đang ở trong nhà chờ tin tức tốt, lại không ngờ sẽ nghe được tin dữ Trình Khanh gian lận bị bắt!
“Tiểu lang sao có thể gian lận được? Không có khả năng……”
Tiểu nhị trợn trắng mắt, “Ta có ý tốt tới cửa đưa tin tức, các ngươi tin hay không thì tùy, có đi thư viện tìm người bảo lãnh Trình Khanh hay không thì tự quyết định đi.”