Chương 1: Khóa Chặt Hệ Thống Tu Hành
Đại Chu vương triều, Đông Vực, Thanh Huyền châu.
"Nghe nói gì chưa? Thanh Huyền châu ta dạo gần đây có không ít đại sự xảy ra, chỗ chúng ta đây thì thuộc về vụ Mộ Dung gia bị diệt môn."
Trong Vấn Đạo tông, tại nhiệm vụ đại điện, một đám đệ tử ngoại môn mặc trang phục xanh trắng tụ tập lại một chỗ, xôn xao bàn tán.
"Diệt môn? Phạm tội gì mà ghê vậy? Thảm quá đi?" Một đệ tử không đành lòng hỏi.
"Nghe đâu là cấu kết với yêu tộc."
"À, cấu kết với yêu tộc à, vậy thì chết không có gì đáng tiếc."
Vụ diệt môn nghe có vẻ bi thảm, nhưng nếu là thông đồng với yêu tộc thì cũng đáng đời.
Đại Chu vương triều thành lập đến nay đã hơn trăm năm, số tu sĩ chết dưới tay yêu tộc nhiều vô kể, giữa nhân tộc và yêu tộc từ lâu đã là mối thù không đội trời chung.
Đệ tử Vấn Đạo tông, một môn phái thuộc chính đạo, càng lấy việc hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, mong trả lại thái bình cho thiên hạ.
Sau khi xếp hàng nhận nhiệm vụ, đám đệ tử hết chuyện này đến chuyện khác, từ những đại sự ở Thanh Huyền châu dần chuyển sang chuyện trong tông môn.
"Mà này, gần đây trong ngoại môn chúng ta có một vị Lục Bạch sư huynh nổi lên như diều gặp gió, nghe nói dẫn đội chấp hành nhiệm vụ chém giết tận ba đại yêu đấy."
"Xí, ba đại yêu thì ghê gớm gì? Chờ ta Trúc Cơ, kéo Lục Bạch sư huynh đi cùng, ta cũng làm được!"
"Lục sư huynh đến kìa!"
Không biết ai hô lên một tiếng, đám đông ồn ào bỗng im bặt, trong mắt lộ rõ vẻ kính sợ, tự giác nhường ra một lối đi rộng rãi.
Vô số ánh mắt nóng bỏng đồng loạt đổ dồn về phía lối vào quảng trường.
Một thanh niên chậm rãi bước tới, da dẻ trắng trẻo, phong thái tuấn lãng, khí chất bất phàm.
Trên người hắn mặc trang phục đệ tử ngoại môn của Vấn Đạo tông, áo dài tay màu xanh trắng.
Nhưng bộ trang phục của thanh niên có chút khác biệt so với những đệ tử ngoại môn khác, trước ngực áo của hắn có thêm ba ngôi sao vàng.
Tại Vấn Đạo tông, đệ tử ngoại môn cũng có sự phân chia, số lượng ngôi sao vàng dùng để phân biệt giữa các đệ tử, ba ngôi sao vàng tức là đã đủ tư cách để thăng cấp lên nội môn.
"Lục sư huynh tốt!"
"Các sư đệ sư muội tốt."
Lục Bạch nhìn những đệ tử với ánh mắt tràn đầy nhiệt tình, bất giác nhớ lại dáng vẻ non nớt của mình khi mới nhập môn, khẽ mỉm cười, ôn hòa gật đầu đáp lại.
Thấy nụ cười này, có nữ đệ tử mặt ửng hồng, tim đập loạn xạ như nai con, mắt lấp lánh ánh sao.
Các nam đệ tử cũng không giấu được vẻ sùng bái.
Lục sư huynh là ai cơ chứ?
Đây chính là nhân vật truyền kỳ của Vấn Đạo tông, đệ tử ngoại môn.
Trước khi đến Vấn Đạo tông, bọn họ đã nghe nói về những chiến tích của Lục Bạch.
Từng bước từng bước từ một tạp dịch đệ tử mà bò lên thành đệ tử ngoại môn, lại còn là người sớm hoàn thành Trúc Cơ trước rất nhiều đệ tử ưu tú khác, đồng thời trong lúc thi hành nhiệm vụ còn chém giết được cả một đại yêu.
Với tiến độ này, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa là có thể tiến vào nội môn, một bước lên mây!
Quả thực là hình mẫu của những tu sĩ bình dân như bọn họ.
Đối diện với những ánh mắt sùng kính này, Lục Bạch chỉ cười nhạt, tay trái vô tình lướt qua vị trí vết sẹo đã đóng vảy trên bụng, dù đã lành hẳn nhưng vẫn còn âm ỉ đau.
Nếu Lục Bạch vén áo lên, có thể thấy vết thương kinh hoàng kia, dù đã đóng vảy nhưng vẫn có thể hình dung được trận chiến khi đó hung hiểm đến mức nào.
Nếu không phải vì Lục Bạch kịp thời mang theo Ngưng Huyết tán trị ngoại thương, có lẽ… hắn có sống sót trở về hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn.
Mà ở Vấn Đạo tông, đệ tử Thối Thể kỳ và Luyện Khí kỳ không có tư cách xuống núi chấp hành nhiệm vụ, ngày thường chỉ có những nhiệm vụ đơn giản như cho linh thú ăn, quét dọn vệ sinh, tuần tra trực ban, chưa từng đặt chân xuống núi.
Nói cách khác, họ không hề biết thế giới này nguy hiểm đến nhường nào.
Nhưng Lục Bạch biết.
Sau đó, Lục Bạch tập trung ý chí, bước về phía Nhiệm Vụ đường để giao nhận nhiệm vụ.
Nhiệm Vụ đường thường ngày có ba tầng, tầng một chủ yếu là đệ tử nhận nhiệm vụ từ chấp sự, chỉ một số nhiệm vụ đặc biệt cần xuống núi chấp hành mới cần lên tầng hai tìm trưởng lão để trao đổi.
Vừa bước chân lên tầng hai, Lục Bạch đã nghe thấy một giọng nói vọng ra:
"Ồ, tiểu tử Lục đến rồi à, khá đấy, hiệu suất làm nhiệm vụ nhanh thật, hai ngày đã quay lại rồi."
Người nói là một lão giả tóc bạc đang ngồi trên ghế, vừa nói vừa vuốt chòm râu quen thuộc.
Lục Bạch muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Hai ngày hoàn thành một nhiệm vụ, tốc độ này ngay cả đệ tử nội môn cũng hiếm có, đừng tự ti."
Thấy dáng vẻ của Lục Bạch, Diệp lão vuốt chòm râu, cho rằng hắn ngại vì túi tiền rỗng tuếch, cười nói.
"Là một ngày không mười một canh giờ."
Lục Bạch mấp máy môi, nhấn mạnh.
"Tiểu tử nhà ngươi..."
Diệp lão im lặng một lát, rồi như nghĩ ra điều gì, khẽ cười, phẩy tay áo:
"Lão phu còn thiếu xén phần thưởng của ngươi chắc."
Phần thưởng nhiệm vụ ngoài việc dựa trên độ hoàn thành còn liên quan đến thời gian hoàn thành, dù chỉ chậm một canh giờ thì phần thưởng cũng có thể kém hơn đến 10%.
"Đây là lần thứ sáu trong tháng này ngươi xác nhận nhiệm vụ, lại còn là Bính Hạ cấp, ngay cả đệ tử nội môn cũng chẳng ai liều mạng như ngươi..."
Sau khi giao tiếp xong nhiệm vụ, Diệp lão nhìn Lục Bạch, cảm khái nói.
Đây là lần đầu tiên ông thấy một đệ tử cố gắng đến vậy.
"Bọn họ thiên phú cao hơn ta mà."
Lục Bạch nhún vai, không để ý nói.
Tài nguyên trong Vấn Đạo tông là có hạn, đồng nghĩa với việc đệ tử phải cạnh tranh lẫn nhau, từ việc chấp hành nhiệm vụ, đột phá cảnh giới đến những cuộc thi đấu giữa các đệ tử.
Tuy có hơi tàn khốc nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có cơ hội.
Là một người xuyên việt, Lục Bạch hiểu rõ đạo lý này.
Hắn chỉ có linh căn trung phẩm, dù mạnh hơn tạp linh căn nhưng trên con đường tu hành thì chẳng có gì gọi là thiên phú, nếu không nỗ lực cố gắng thì làm sao có thể chỉ trong năm năm ngắn ngủi mà đạt tới Trúc Cơ cảnh?
"Nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá liều mạng, ngươi cố gắng như vậy nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn của tông, nếu có chuyện gì trong khả năng của lão phu thì giúp ngươi một tay cũng đâu có sao."
Diệp lão nhìn Lục Bạch có vẻ hơi mệt mỏi, như nhìn thấy hình ảnh của chính mình đã từng phấn đấu ở Vấn Đạo tông, chậm rãi nói.
Đệ tử cố gắng, trưởng lão nào mà không thích?
Nghe vậy, Lục Bạch như thể đang chờ đợi câu này từ lâu, vội khom người nói:
"Đệ tử cũng trà trộn ở Nhiệm Vụ đường không ít thời gian rồi, mỗi lần muốn chọn nhiệm vụ độ khó thấp mà phần thưởng lại hậu hĩnh, nhưng mà kinh nghiệm còn non nớt quá, việc này xin làm phiền Diệp lão."
Diệp lão:???
Tiểu tử này, thật là không bỏ qua một cơ hội nào mà.
Quá ranh ma.
…
Đệ Tử phong, trong sân ký túc xá.
Đa số đệ tử ngoại môn ở ký túc xá ba người một phòng, nhưng những đệ tử khá khẩm như Lục Bạch thì có đủ tư cách ở phòng đơn.
Tuy không có gì khác biệt lớn nhưng lại thuận tiện hơn trong việc tu hành và sinh hoạt.
Hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao phó, nhận lấy tài nguyên tu hành, đó là quỹ đạo của phần lớn đệ tử Vấn Đạo tông.
Ngồi xếp bằng trên giường, sau khi uống vào một viên Ngưng Khí đan, Lục Bạch cảm nhận được dòng linh khí tinh thuần tiến vào cơ thể, những gông xiềng như muốn phá tan mọi trói buộc.
"Trúc Cơ tầng ba, thực lực này muốn lăn lộn trong giới tu hành thì có lẽ vẫn chưa đủ tư cách."
Lục Bạch thở ra một ngụm trọc khí, cảm nhận được sự chuyển động của linh lực trong khí xoáy, từ từ nắm chặt tay.
Giới tu hành cần không chỉ là nhân tình thế thái mà còn cần thực lực bản thân phải đủ mạnh.
Là một người xuyên việt, Lục Bạch nắm chắc mọi cơ hội.
Từ khi may mắn bái nhập Vấn Đạo tông, hắn đã từng bước leo lên từ thân phận một tạp dịch đệ tử cho đến ngày hôm nay.
Vào ngoại môn, đột phá Trúc Cơ, dùng năm năm mới có được vị trí hiện tại.
Một năm Thối Thể, hai năm Luyện Khí, hai năm Trúc Cơ, đó mới là cảnh giới mà một người tu hành có thiên phú có thể đạt được.
Những câu chuyện nửa năm Kim Đan, một năm Nguyên Anh thì hoàn toàn là vô nghĩa.
Lần xuống núi này, Lục Bạch chấp hành nhiệm vụ trảm yêu, một mình đối mặt với nhện tinh cấp đại yêu, hao hết khí lực mới chém giết được nó.
Nếu không phải lần trước hắn dùng điểm cống hiến để đổi lấy một bình Ngưng Huyết tán có hiệu quả cầm máu khử độc, có lẽ hắn đã bỏ mạng dưới núi rồi.
Thế giới này vô cùng nguy hiểm.
【Đinh, kiểm tra đo lường được độ phù hợp linh hồn của túc chủ là 100%, tự động khóa lại, tiến độ khóa lại 1%... 20%... 100%.】
【Đinh, hệ thống này sẽ tận sức phụ trợ kí chủ tu hành.】
Bên tai Lục Bạch vang lên một giọng nói ngọt ngào nhắc nhở.
Hệ thống?
Lục Bạch nhíu mày, hắn cố gắng bao nhiêu năm như vậy, giờ đã Trúc Cơ cảnh rồi hệ thống mới đến?
Thôi được rồi, đừng nói là Thanh Huyền châu, ngay cả ở Vấn Đạo tông này, thực lực của Lục Bạch cũng thuộc hàng bét.
Trúc Cơ cảnh, cũng chỉ là có được tư cách trở thành đệ tử nội môn thôi.
Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, dù là lần đầu tiên khóa lại hệ thống, nhưng xem qua nhiều tiền lệ như vậy, hắn cũng đại khái biết cách sử dụng.
Lục Bạch khẽ động tâm thần, một bảng thông tin liền hiện ra trước mặt hắn.
【Kí chủ】: Lục Bạch
【Cảnh giới】: Trúc Cơ tầng ba
【Linh căn】: Trung phẩm linh căn
【Thể chất】: Tạm thời chưa có
【Đối tượng khóa lại】: Tạm thời chưa có (hiện còn hai danh ngạch khóa lại, có thể thu được thêm khi cảnh giới tăng lên).
【Công năng hệ thống】:
Một: Kí chủ có thể lựa chọn đối tượng có thiên phú tốt, thực lực mạnh để khóa lại và kết thành ràng buộc. (Sau khi kí chủ khóa lại đối phương, có thể cùng hưởng 100% ngộ tính và tốc độ tu hành của đối phương. Chú thích: Thời gian hao tổn để khóa lại có liên quan đến thực lực của đối tượng khóa lại).
Hai: Kí chủ và đối tượng khóa lại có thể tương tác thường ngày, có thể thu được phần thưởng thêm từ đối phương (phần thưởng liên quan đến độ thiện cảm của đối phương với kí chủ).
"Điều kiện để khóa lại là gì?"
Lục Bạch phân tích bảng thông tin một lượt, suy nghĩ một lát về công năng hệ thống rồi hỏi.
【Cần kí chủ được biết tên và để lại ấn tượng trong lòng đối phương, mới có thể thiết lập ràng buộc. Chú thích: Cần ở trong phạm vi khoảng cách nhất định.】
Yêu cầu khóa lại có khó không?
Không khó, ít nhất là với Lục Bạch.
Vẻ ngoài đẹp trai, thực lực không tệ, làm việc quyết đoán, những đệ tử như Lục Bạch ở Vấn Đạo tông vẫn được hoan nghênh.
"Ta có thể kiểm tra độ thiện cảm của đối tượng khóa lại không?"
Lục Bạch tiếp tục suy nghĩ về công năng của hệ thống, tuy hệ thống sẽ không nói chuyện nhưng sẽ hiện bảng trả lời, từng vấn đề một để phân tích hệ thống này triệt để.
【Không thể.】
Hai chữ lạnh lùng vô tình hiện ra.
Lục Bạch: "..."
Đúng là hệ thống phụ trợ tu hành mà.
Trong tình huống không biết đối phương có hảo cảm với mình bao nhiêu, phần thưởng rơi ra sẽ giống như mở hộp mù vậy, vừa hồi hộp vừa kích thích.
Sau đó, Lục Bạch lại hỏi một loạt câu hỏi, để biết rõ ràng công năng của hệ thống này.
Nói đơn giản thì là tùy cơ khóa lại một người may mắn, rồi... nhổ lông dê.
Trong đầu Lục Bạch nhớ lại những đệ tử Vấn Đạo tông có quan hệ không tệ với mình, lại có thiên phú không tồi.
Danh ngạch khóa lại đầu tiên, đương nhiên là chọn những đệ tử có cảm giác sùng bái với mình, còn có thể tương tác được thì tốt nhất.
Mình cũng có thứ để dạy người khác, không đến mức dạy hư học sinh, còn có thể thu hoạch một đợt độ thiện cảm, nhổ một đợt lông dê.
Ừm, kế hoạch không tệ.
Nhưng Lục Bạch nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra.
Đệ tử nội môn thì người nào cũng mắt cao hơn đầu, thân phận địa vị cách xa quá.
Vì là đồng môn, Lục Bạch nói vài câu, thỉnh giáo vài điều thì có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng... muốn cùng những đệ tử nội môn này luận đạo, cùng nhau lịch luyện, vun đắp quan hệ thì đúng là chuyện viển vông.
Lục Bạch hiện tại vẫn chưa lọt vào mắt xanh của họ.
Bỗng nhiên, Lục Bạch đứng ở cửa sổ, nhìn về phía cửa sân ký túc xá.
Ở đó đang có một đám người vây quanh, hơi náo động, không khí tràn ngập sự vui vẻ bát quái, thỉnh thoảng lại có tiếng "thiên tài", "cấu kết yêu tộc"...