Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm

Chương 26

Chế độ quản lý sẽ luân phiên giữa cũ và mới. Sinh viên năm tư đã thuận lợi từ chức, cuộc phỏng vấn với các cán sự mới cũng đã hoàn thành.

Tất cả các bộ phận thuộc Hiệp Hội Sinh Viên mới đều được thành lập và ngay sau đó là một bữa tiệc tối chào mừng người mới.

Đoàn Chủ Tịch và Ban Tổ Chức đang ở văn phòng thảo luận về địa điểm tổ chức cùng quy trình hoạt động.

Một Trưởng nhóm mới được bổ nhiệm hỏi cô có muốn mời Mạnh Nguyệt Minh đến đây hay không.

Rốt cuộc thì Mạnh Nguyệt Minh cũng làm việc ba năm, không có công lao cũng có khổ lao. Mâu thuẫn trong lần tranh cử vừa qua quả thật không thoải mái, nhưng Chử Dạng vẫn gật đầu.

Tống Lâm Ấu ngồi bên cạnh có chút kinh ngạc nhìn thấy cô đáp ứng, lặng lẽ kéo kéo tay áo cô ở dưới mặt bàn: “Cậu kêu cô ta đến làm gì? Cậu còn muốn cho nhóm cán sự mới lưu lại bóng ma tâm lý cho rằng cán bộ sinh viên đều là những người nhìn người khác bằng lỗ mũi đấy à?”

“Cô ta không phải khó chịu với việc tớ làm Chủ Tịch sao?” Chử Dạng chớp chớp mắt nhìn cô: “Tớ càng muốn thỉnh cô ta lại đây, làm cho cô ta nhìn xem bộ dáng tớ khi lên làm Chủ Tịch.”

Tống Lâm Ấu sửng sốt một chút, sau đó há to miệng nói: “Cậu thật đúng là một bà mẹ chồng xấu xa đấy.”

Sau khi cuộc họp nhỏ kết thúc, một số cán bộ rời đi trước.

Duy chỉ còn lại Trưởng nhóm bên bộ phận Tổ Chức là còn chưa đi, dường như có lời muốn nói.

“Cậu có chuyện gì sao?”

“Đối với cuộc thi Thiết kế Điện Tử Toàn Quốc trong học kỳ này, cô giáo Dư kêu em đến hỏi chị xem có đề cử ai hay không.”

Chử Dạng có chút khó hiểu: “Không phải là cá nhân tự đăng ký sao? Cô giáo Dư có hỏi chị cũng vô dụng thôi.”

“Cô giáo Dư nói đợt này có nhiều hạng mục sáng tạo nên có thể đăng ký tham gia dưới dạng đội nhóm,” Trưởng nhóm nói chuyện một cách thờ ơ, khuôn mặt ẩn ẩn hiện ra một chút không vui: “Em và chị đã được lên danh ngạch rồi, còn những người khác thì vẫn chưa.”

Chử Dạng nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Sao nhìn cậu thế nào cũng có vẻ không quá đồng ý vậy?”

Trưởng nhóm giật giật khóe miệng: “ Cô giáo Dư nhìn trúng một đàn em năm nhất.”

“Năm nhất có thể tham gia thi đấu sao?” Chử Dạng có chút kinh ngạc, nhìn cậu ta xác nhận lại: “Là ai vậy? Chị có biết không?”

Trưởng nhóm rũ mắt xuống, giọng điệu lại lạnh hơn trước một chút: “Là cán bộ mới bên bộ phận Tổ Chức.”

Chử Dạng nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra, Tống Lâm Ấu ở bên cạnh kịp thời nhắc nhở: “ Là nữ sinh có ngoại hình đặc biệt bị mọi người nghi ngờ là đứa trẻ thiên tài, cậu quên rồi à?”

Cô nhớ ra rồi.

Nhìn bộ dáng thì trông giống như học sinh trung học 15-16 tuổi nhưng nghe nói năm nay thi vào lại là Trạng Nguyên ban khoa học tự nhiên, sau khai giảng liền trực tiếp được phân đến ban thực nghiệm.

Vào ngày phỏng vấn, tất cả sinh viên năm nhất đều ăn mặc trang phục chỉnh tề, cô bé đàn em này cũng ăn mặc chỉnh tề. Rõ ràng là bộ âu phục khá vừa người, cũng cố tình trang điểm, nhưng do vóc dáng nhỏ xinh, lại có một đôi mắt nai ngậm nước nên nhìn thế nào cũng thấy giống trẻ vị thành niên trộm mặc quần áo của ba mẹ.

Bởi vì cô ấy thật sự rất đáng yêu, khi nói chuyện âm thanh lại mềm mại, Chử Dạng căn bản không nghe được cô ấy nói gì, chỉ phát ngốc nhìn chằm chằm hai má mềm mụp như kẹo bông gòn của cô ấy.

Không nghĩ đến thật ra lại là một sinh viên ưu tú.

Chử Dạng cười hỏi Trưởng nhóm: “Cậu không có nguy nghĩ sẽ cùng lập nhóm với cô ấy à?”

Giọng nói Trưởng nhóm lạnh lùng thờ ơ: “Một sinh viên năm nhất còn chưa học qua một khóa công nghệ nào thì cũng chỉ có thể kéo chân người khác.”

Cảm giác ghét bỏ quá rõ ràng.

Chử Dạng nhấp môi muốn an ủi cậu ta: “Đừng nói như vậy, nếu cô giáo Dư coi trọng cô ấy thì khẳng định là thời điểm học trung học đã có tiếp xúc với máy tính. Cậu không tin đàn em của mình thì cũng phải tin tưởng cô giáo Dư chứ.”

“Em biết,” Trưởng nhóm giật giật khóe miệng, vẫn bày ra bộ dáng lạnh lùng, “Nếu chị có đề cử ai nhớ nói rõ với cô giáo Dư, em đi trước đây.”

Nháy mắt văn phòng chỉ còn lại có Tống Lâm Ấu cùng Chử Dạng.

Tống Lâm Ấu nhìn bộ dáng đàn em, bỗng nhiên nuốt nuốt nước miếng: “Hiệp Hội của chúng ta đều toàn là những người nhan cẩu thì phải?”

Học viện Công Nghệ có ba bông hoa, một đoá hoa thì xinh đẹp rực rỡ như hoa mẫu đơn ngày xuân, hai đoá hoa còn lại thì lạnh lùng cao ngạo, không thể chạm vào chỉ có thể ước ao.

Hoa mẫu đơn là Chử Dạng, hoa có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào là Cố Thanh Thức và Trầm Ti Lam.

Cả ba người đều đang nhậm chức ở chi bộ.

Hiện giờ lại thêm một đoá hoa linh lan tươi ngon đáng yêu.

“Ai mà không thích người lớn lên xinh đẹp,” Chử Dạng nhún vai, “Cậu không thích?”

Điểm này thì Mạnh Nguyệt Minh không nói sai, ngoại hình thật sự là ưu điểm lớn, là phúc do tự nhiên ban tặng.

Trầm Ti Lam lãnh đạm và ít lời giống như Cố Thanh Thức, bộ dáng như thần tiên không nhiễm bụi trần. Điểm duy nhất khác với Cố Thanh Thức chính là cậu ta hơi tự cao tự đại.

Cái này là thuộc về lòng kiêu hãnh cũng là vốn liếng cho nên theo lý là cậu ta cần phải tự duy trì sự thanh cao của mình.

Cố Thanh Thức vẫn giữ một chút thái độ của người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội với các nữ sinh. Trầm Ti Lam là hoàn toàn thuộc về loại người xem mình đứng trên tất cả đến nhìn người khác cũng không thèm nhìn.

Cũng may Chử Dạng lớn hơn cậu ta một tuổi nên có thể dùng thân phận đàn chị để áp cậu ta.

“Nghe nói đàn em đó bị phân đến bộ phận Tổ Chức,” Tống Lâm Ấu lo lắng thở dài, “Tớ thấy thông cảm cho đàn em đó, sau này có thể sẽ chịu thiệt thòi.”

“Cậu đừng có lo suy nghĩ thông cảm cho đàn em, vẫn là nên thông cảm cho chính chúng ta đi,” Chử Dạng vỗ vỗ vai cô ấy, “Đến đây, chúng ta tiếp tục thương lượng buổi liên hoan tối nay nào.”

Tống Lâm Ấu phát ra một trận kêu rên.

Buổi tiệc chào mừng người mới và chia tay người cũ của khoa Công Nghệ năm nay được tổ chức long trọng. Không chỉ xin cấp quyền sử dụng phòng lễ của trường mà còn mời các thành viên câu lạc bộ đến biểu diễn.

Với tư cách là Chủ Tịch mới nhậm chức, Chử Dạng đã đảm nhận hầu hết các công việc phía trước và sau sân khấu.

Khoa Công Nghệ, Khoa Cơ Khí và Khoa Kỹ Thuật Xây Dựng được coi là ba khoa “hoà thượng” lớn nhất trường. Bình thường, đối với một số hoạt động có tính chất giữ thể diện của khoa, người chủ trì hoạt động luôn tìm khoa Báo Chí mượn người. Cố tình trong trận đấu bóng rổ năm ngoái, khoa Công Nghệ không cho khoa Báo Chí tí mặt mũi nào đánh thắng với tỉ số 85-12 đoạt được thành tích lừng lẫy. Chủ Tịch khoa Báo Chí ghi hận trong lòng, năm nay không cho bọn họ mượn người.

Lý do từ chối cũng thật hợp lý: “Năm nay Khoa Công Nghệ của các cậu không phải là có một nữ sinh khác nổi như cồn trên các bài đăng trên diễn đàn hay sao? Hơn nữa Chủ Tịch hoa khôi của các cậu còn cần mượn người bên khoa chúng tôi sao?”

Ít nhất bốn người dẫn chương trình được sắp xếp cho buổi liên hoan tối nay. Hai nam hai nữ sẽ thay phiên nhau lên chủ trì. Ngày thường, các sinh viên khoa Công Nghệ thật sự kiêu ngạo. Nhưng khi chuyện như vậy xảy ra, lại ngay lập tức thẹn thùng, nhất trí bắt đầu phát huy mạnh mẽ đức tính đẹp đẽ truyền thống của dân tộc Trung Hoa - khiêm nhường.

Chử Dạng rất tức giận, khoa Báo Chí không cho mượn người, cô liền tìm người đẹp nhất để đảm đương vị trí dẫn chương trình.

Trong đầu cô hiện lên vài khuôn mặt.

Mấy ngày nay, đầu tiên là cô tìm hiểu được ngày thường Cố Thanh Thức hay đi đến phòng tự học, sau đó bắt đầu quyết định địa điểm đưa bữa sáng.

Nếu buổi sáng Cố Thanh Thức ở lại phòng ngủ, cô sẽ đứng đợi dưới lầu, tuỳ tiện tìm một nam sinh đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, nói với cậu ta vài lời hay, nam sinh liền giúp cô đem bữa sáng đưa đến tận cửa phòng ngủ của Cố Thanh Thức.

Giang Hạ Thành, bạn cùng phòng của Cố Thanh Thức, thích nhất là xem loại chuyện nữ theo đuổi nam như thế này. Trong lúc đánh răng anh ta mơ hồ thở dài: “Đều đã là sinh viên năm tư rồi, vậy mà vẫn còn đàn em chịu đâm đầu vào một tình yêu chạng vạng* với bạn Cố của chúng ta, thật là làm người ghen tị mà.”

(*黄昏恋 = tình yêu chạng vạng = một là những vấn đề cá nhân không được giải quyết tốt ở tuổi trẻ, và chỉ yêu khi gặp đúng người ở độ tuổi trung niên, tìm thấy tình yêu của riêng mình thuộc về người già.)

“Cậu ăn cái này đi,” Cố Thanh Thức ném bữa sáng lên bàn của Giang Hạ Thành, “Sau này mấy bữa sáng được mang đến đây tớ đều cho cậu giải quyết.”

Giang Hạ Thành đột nhiên xua tay: “Như vậy không được, người ta là đặc biệt đưa đến cho cậu, tớ sao có thể ăn thay cho cậu được? Nhưng mà bữa sáng này rốt cuộc là ai đưa cho cậu vậy?”

Cố Thanh Thức nhíu mày: “Không biết.”

“Ngay cả tên cũng không để lại? Là yêu thầm sao?”

Cố Thanh Thức không lên tiếng, cầm lấy bữa sáng đi đến ban công, giơ tay tính ném vào thùng rác.

Lúc này di động đúng lúc vang lên âm thanh tin nhắn.

Anh ta thao tác bằng một tay, mở khóa và nhìn lướt qua tin tức.

【 Chử Dạng: Học trưởng, bữa sáng ăn có ngon không? 】

Cố Thanh Thức nhìn bữa sáng trong tay, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.

Giang Hạ Thành rửa mặt xong lại nhìn Cố Thanh Thức đứng phát ngốc ở ban công thật lâu, cuối cùng lại nhìn anh ta bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, lấy ra bữa sáng đã nguội lạnh từ lâu, ăn liền một hơi.

“……”

Sau khi Cố Thanh Thức ăn xong bữa sáng, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, thậm chí có thể nhìn ra ánh sáng lấp lánh. Giang Hạ Thành trừng mắt há hốc mồm nhìn bữa sáng chỉ còn lại cái hộp rác trong thùng rác, đột nhiên cảm thấy bạn cùng phòng của mình thật ra cũng không khó để theo đuổi. Dù sao thủ đoạn cũ như vậy, nhưng chỉ trong một tuần mà cậu ta đã bỏ vũ khí đầu hàng rồi.

Dễ theo đuổi hơn nhiều so với một cô gái.

Bên này Cố Thanh Thức đúng giờ đi tới phòng tự học, Chử Dạng đã đang đợi anh ta từ sớm.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, tươi cười ngọt ngào, trên tay còn cầm một bó cúc họa mi.

Phía trên đoá bông cúc còn đặt một tấm card.

Cố Thanh Thức có chút hoảng hốt. Còn cô thì đặt bó hoa lên tay anh ta, mím môi ngượng ngùng cười cười, rồi bỏ chạy trong tư thế rất tiêu chuẩn của nữ chính trong phim truyền hình Nhật Bản.

Hôm nay thời tiết mát mẻ, cảnh sắc ngày mùa thu dần dần hiện ra, bên ngoài phòng tự học, ánh mặt trời trong xanh khiến lòng người thoải mái.

Anh ta mở ra tấm card, mặt trên có một dòng chữ viết rất đẹp.

“Học trưởng, anh có nguyện ý làm MC cho bữa tiệc liên hoan lần này không?”

Chữ kí là “^_^”.

“……”

Cố Thanh Thức cầm tấm thẻ. Năm phút sau, anh ta ném chiếc thẻ vào thùng rác gần mình nhất.

Chỉ là, anh ta giữ lại bó cúc họa mi đang nở rộ.

Cuối buổi diễn tập cùng ngày, người dẫn chương trình đang ngồi trong phòng thay đồ để xem lại bản thảo.

Hai nữ sinh tay trong tay đi nhà vệ sinh, anh ta giống như lơ đãng hỏi Trầm Ti Lam người cũng đang có sắc mặt không tốt lắm: “Đàn chị làm cách nào mà thuyết phục được cậu vậy?”

Trầm Ti Lam giống như bị chọc đúng điểm đau, nghiến răng trầm giọng nói: “Chị ấy chỉ thị Tuệ Hạnh đem tặng em bữa ăn sáng trong suốt một tuần.”

Tuệ Hạnh chính là cán sự mới được tuyển của bộ phận Tổ Chức. Giang Hạ Thành bị ngoại hình đáng yêu của cô ấy làm cho trái tim tay chảy. Do ở cùng phòng ngủ ký túc xá nên Cố Thanh Thức cũng có nhìn vài lần, do đó cũng có ấn tượng.

“Sau đó thì cậu đồng ý?”

“Cô ấy nói là cô ấy bị đàn chị bức bách,” Trầm Ti Lam rũ mắt, có chút bực bội day day huyệt thái dương, “cô ấy nói nếu em không đáp ứng, sau này đàn chị sẽ làm khó dễ cô ấy.”

Ánh mắt Cố Thanh Thức u ám thâm trầm, hừ cười hai tiếng.

Trong cùng ngày, sau khi quay lại phòng ngủ, bó cúc họa mi cắm trong bình thuỷ tinh giúp tăng thêm một hơi thở mềm mại trên giường ngủ của người đàn ông cũng bị ném đi.

***

Một ngày trước bữa tiệc liên hoan, vì để tránh quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi, Chử Dạng cố ý về nhà, suốt đêm xem lại bản thảo của người dẫn chương trình.

Người dẫn chương trình có thể không cần phải viết bản thảo. Tuy nhiên để đảm bảo quá trình dẫn chương trình diễn ra suôn sẻ và cũng vì đề phòng tình trạng quên nội dung do khẩn trương, Chử Dạng vẫn quyết định cố gắng hết sức nhớ kỹ những từ khóa quan trọng.

Một mình cô đang ngồi đối diện cửa sổ chuẩn bị bản thảo nên chỉ có chiếc đèn nêon của thành phố đứng bên ngoài cửa sổ sát đất là đang nhìn cô.

Bóng dáng mảnh mai phản chiếu trên mặt kính pha lê giống như một bức tranh mờ ảo.

Bỗng nhiên, cánh cửa của phòng làm việc kẽo kẹt bị mở ra.

Cô quay đầu lại, Từ Nam Diệp người mới vừa tan tầm về đến nhà nhìn cô khó hiểu.

“Em đang làm gì vậy?”

Chử Dạng như là tìm được đối tượng sống làm người xem, hai ba bước chạy chậm đến bên người anh, giữ chặt cánh tay anh kéo vào trong phòng.

Từ Nam Diệp để mặc cho cô kéo, cổ tay áo sơ mi vốn không có một nếp nhăn nào cũng bị cô lôi kéo ra một đường vết nhăn mờ nhạt.

Cô tự nhiên cũng chú ý thấy, dùng hai tay đè bờ vai anh để anh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó lại thay anh vuốt phẳng nếp nhăn ở cổ tay áo.

Lông mi rũ xuống, ánh sáng dịu nhẹ từ phòng làm việc chiếu xuống khiến khuôn mặt cô trông thật xinh đẹp.

Chử Dạng mới vừa tắm xong, trên người mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, không chút son phấn, trên người lại có một mùi hương chanh nhàn nhạt thanh mát.

Anh vừa tan tầm về đến nhà đã bị đôi giày vải ngoài cửa thu hút tầm mắt.

Hôm nay không phải cuối tuần, cô ấy hẳn là phải ở trường học mới đúng.

Từ Nam Diệp hơi có chút nghi hoặc, đổi dép lê đi xuyên qua hành lang gấp khúc, mở cửa phòng ngủ, không có ai, anh lại đi đến phòng làm việc.

Từ trước đến nay anh không bao giờ khóa phòng làm việc. Thỉnh thoảng Chử Dạng cũng thích vào phòng mượn vài quyển sách để xem nhưng cô rất ít khi tự mình đợi ở bên trong.

Kết quả vừa mở cửa liền trông thấy cô đang đối mặt với cửa sổ, miệng lẩm bẩm.

“Ngày mai chúng tôi tổ chức tiệc tối chào mừng thành viên mới. Tôi đang ghi nhớ bản thảo của người dẫn chương trình. Anh ngồi đây nghe một tí giúp tôi kiểm tra nha.”

Từ Nam Diệp nhướng mày: “Em là người dẫn chương trình?”

“Không trâu bắt chó đi cày,” Chử Dạng mím môi, đi đến bên kia bàn làm việc, “Anh có nhiều kinh nghiệm, nếu có chỗ nào không đúng, anh nhớ nhắc nhở cho tôi nha.”

Chử Dạng dùng tư thế đứng tiêu chuẩn ở trước mặt Từ Nam Diệp đọc bản thảo.

Mở đầu bằng: “Kính thưa các vị lãnh đạo đáng kính, kính thưa các thầy cô giáo và các bạn sinh viên…”

Quả đúng là một lời mở đầu đã được 10,000 năm tuổi. Từ khi bắt đầu biết đọc sách, Từ Nam Diệp đã nghe qua không ít lần. Từ trước đến nay, anh đều tự nhiên xem nhẹ đoạn mở đầu này. Nhưng hôm nay, anh lại rất thích thú nhìn cô và hết sức chăm chú nghe từng chữ thốt ra từ miệng cô.

Từ Nam Diệp ngồi kế bên bàn làm việc, khoé môi mang ý cười, bên dưới tròng kính là đôi mắt màu hổ phách nhợt nhạt không hề chớp nhìn cô, vẻ mặt cũng không quá nghiêm túc.

Chử Dạng có chút chịu không nổi.

Cô cắt ngang bài diễn thuyết, che mặt: “Anh đừng tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.”

Từ Nam Diệp chống cằm nhìn cô: “Vậy anh nên nhìn chằm chằm cái gì?”

“Nghe tôi đọc bản thảo là được,” Chử Dạng nhíu mày đi đến bên người anh, ngữ khí có chút không tự tin: “Thấy bản thảo tôi viết thế nào?”

“Rất tốt,” vẻ mặt Từ Nam Diệp nghiền ngẫm, nhắm mắt nhẹ giọng, “Nhưng không hấp dẫn bằng em.”

“……” Chử dạng cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tôi cũng không có cùng anh thảo luận về cái này.”

“Em đứng trên sân khấu là đủ rồi,” Từ Nam Diệp nói với giọng nhàn nhạt, không chút để ý “Có em ở đó, không ai để ý đến nội dung diễn thuyết đâu.”

Anh vẫn chưa kịp tắm rửa nên lúc này đứng dậy thuận tay cởi áo khoác, khoác lên cánh tay dự tính đi ra ngoài. Trước khi đi còn không quên đi tới trước mặt Chử Dạng đang đứng dại ra,vẫy vẫy tay kéo tâm trí của cô lại.

Anh hỏi: “Ngày mai tiệc tối khi nào thì bắt đầu?”

“Buổi tối 7 giờ,” Chử Dạng ngơ ngác trả lời, đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn anh, “Anh muốn đi?”

“Nếu công việc anh xong sớm.”

Vẻ mặt Chử Dạng phức tạp: “Anh đừng đến.”

“Anh không được chào đón?”

Chử Dạng mang tâm tư nhỏ bé thăm dò: “Nếu tôi nói không chào đón, anh có giận không?”

Từ Nam Diệp lắc đầu: “Sẽ không, nhưng……”

Anh chưa kịp nói ra lời nói theo sau “Nhưng” thì Chử Dạng ngay lập tức nói ra suy nghĩ chân thật của mình “Không chào đón.”

“……” Từ Nam Diệp nhướng mày, cười cười, “Đã biết.”

Trong tiềm thức, Chử Dạng cảm thấy lão biến thái khẳng định sẽ không làm theo.

Buổi tối ngày hôm sau, vào lúc còn khoảng vài chục phút nữa là đến bữa tiệc tối, Chử Dạng đã thay sang lễ phục và đang luyện tập lần cuối cùng.

Trên diễn đàn vốn đang sôi nổi thảo luận về đội hình người dẫn chương trình trong bữa tiệc tối này, bỗng nhiên có một bài đăng lặng lẽ xuất hiện ở trang đầu.

【 Có ai đang có mặt tại bữa tiệc tối không? Hay là tôi nhìn nhầm? Hình như tôi trông thấy đàn anh Từ của khoa Ngoại Ngữ? 】

Chủ thớt đưa lên một tấm ảnh không mấy rõ ràng, chỉ chụp được sườn mặt của người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế dành cho khách quý ở phía trước.

Trong loại ánh sáng tối này, độ phân giải ảnh hưởng rất lớn đến chất lượng ảnh chụp. Đường viền quai hàm sắc nét cùng với khuôn mặt đẹp trai vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Anh ta đeo gọng kính màu bạc, gọng kính lóe ánh sáng nhàn nhạt khiến tổng thể khuôn mặt nhìn đẹp trai và tự phụ.

Bàn tay giao nhau, dáng ngồi ngay ngắn trên ghế dành cho khách quý, nhẹ nhàng và thanh lịch.

【 Mẹ nó nhìn thật cấm dục, tôi muốn xé áo của anh ta.】

【 Tôi! Chết! Mất!】

【 Tôi rất thích a a a a a a a 】

【 Chờ mở màn rồi thì tôi nên tập trung trên sân khấu hay dưới sân khấu đây???? 】

【 Tại sao đàn anh Từ lại đến dự tiệc tối mừng người mới của khoa Công Nghệ a 】

【 a a a a a a a tại sao không ai nói cho tôi biết đàn anh Từ sẽ đến!!! Nếu biết trước tôi sẽ mua vé tham gia!!! 】

【 Đám đầu cơ vé có ở đây không? Ai có vé cho buổi tiệc chào mừng! 】

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất