Từ Nam Diệp đè thấp âm thanh một chút khi nói những lời này.
Giọng nói lạnh lùng không có chút nào giống như đang nói đùa, cũng không phải là kiểu nói đùa có ý "*Kim ốc tàng kiều", mà thật giống như muốn nhốt người phụ nữ trước mặt anh vào một nơi tối tăm không có bầu trời, chỉ có thể dựa vào anh mà sống, thậm chí cả mạng sống và không khí đều chỉ có thể cầu xin anh ban cho.
(*Kim ốc tàng kiều = 金屋藏娇 = "nhà vàng cất người đẹp" = dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)
Trong căn phòng xép trống rỗng, tiếng hít thở của anh dần dần tăng lên theo ngực phập phồng, giống như tiếng gầm gừ của mãnh thú vào ban đêm.
Chử Dạng giật giật cằm muốn đem bản thân thoát khỏi sự kềm chế của anh.
Người đàn ông dường như đoán được ý đồ của cô, lại tăng thêm lực đạo trong tay, thân thể cúi xuống áp vào người cô, bám chặt lấy cô.
Anh ta hung hăng giữ lại cô, bình tĩnh gầm nhẹ một tiếng “Chử Dạng!”
Chử Dạng không dám nhúc nhích.
Cô thật sự bị dọa sợ rồi.
Thân trên của hai người gắt gao dán vào nhau, lồng ngực của Chử Dạng như bị nén lại đến không thở nổi. Một tay người đàn ông còn kiềm cằm cô, một tay kia giữ eo cô, cơ thể thon chắc mà nặng nề trở thành chiếc gông cùm mạnh mẽ nhất xiềng xích cô lại, đôi chân cũng không thể cử động vì bị anh đem đầu gối chắn ở giữa.
Rõ ràng người trước mặt quen thuộc với cô nhưng cô lại nhận ra sự nguy hiểm.
Trong không gian hoạt động chật chội, hô hấp của cả hai quấn quýt ở bên nhau, nóng bỏng và dồn dập. Cho dù trong lòng mỗi người có những suy nghĩ riêng, trong bóng tối vẫn có không khí ái muội đan xen lẫn nhau.
Nhịp tim đập của cô nhanh đến doạ người vì sợ hãi.
Chử Dạng nâng cánh tay lên, ấn ở trên vai anh, hơi đẩy anh ra ngoài.
Đôi tay này từng bị Sùng Chính Nhã cầm qua.
Có lẽ còn từng bị Cố Thanh Thức dắt quá.
Lại đem anh đẩy ra bên ngoài.
Sắc mặt Từ Nam Diệp chợt trở nên âm u và lạnh lẽo, anh không những không buông cô ra mà ngược lại còn nhếch môi châm chọc, không biết là đang cười cô hay tự cười chính mình.
Anh cúi đầu, bất giác hôn cô.
Đây thật sự là cưỡng hôn.
Thường ngày, anh đều sẽ để cho cô thở, chừa cho cô con đường sống, thậm chí sẽ kiên nhẫn hướng dẫn cô cách đáp lại. Cho đến bây giờ, sự dịu dàng mỏng manh này tất cả đều biến mất.
Anh như đang phát tiết dục vọng của chính mình, mạnh mẽ cọ xát cánh môi cô, đầu lưỡi thô bạo dùng sức cướp lấy chút không khí còn sót lại không nhiều lắm trong miệng Chử Dạng.
Cô gần như không thở được, theo bản năng kéo áo anh, muốn tách anh ra.
Vô ích.
Một người đàn ông dù có dịu đàng đến đâu thì khi cưỡng hôn sẽ không cho người phụ nữ trong lòng mình bất cứ một cơ hội nào để thoát ra.
Nụ hôn của anh một lần nữa thâm nhập càng sâu, thẳng cho đến khi mắt kính đeo trên mũi trở thành vật cản anh mới thoáng rời khỏi môi cô, cuối cùng cũng cho cô cơ hội để thở.
Từ Nam Diệp dùng một tay tháo kính và ném sang một bên, mắt kính rơi trên sàn nhà phát ra một tiếng vang thanh thuý.
Cuối cùng cũng không còn rào cản, Chử Dạng lại bắt đầu tìm kiếm lối thoát để thở.
Môi cô bị chảy máu, trong miệng bắt đầu có mùi máu tươi lan ra.
Từ Nam Diệp cũng nếm được chất lỏng có mùi rỉ sắt nên cuối cùng cũng buông cô ra, giơ tay lên và dùng ngón tay cái thay cô lau đi vết máu bên miệng.
Não của Chử Dạng bây giờ là một mớ hỗn độn, còn miệng thì mở to thở hổn hển để bình phục nhịp tim đập.
Cô chưa bao giờ thấy anh tức giận đến như vậy.
Anh lúc nào cũng dịu dàng nhẹ nhàng. Dù cho có bị cô đùa giỡn thì anh cũng chỉ đỡ trán cười, không bao giờ cùng cô so đo.
Sau hơn một năm kết hôn, Chử Dạng vẫn giữ thói quen kêu anh là đàn anh.
Anh không nghiêm túc và cứng nhắc như ba mình, cũng khác với một Cố Thanh Thức lạnh lùng ít lời. Chử Dạng tiếp xúc với không ít người khác phái nhưng rất ít người có thể gây ấn tượng với cô.
Từ Nam Diệp giống như một làn gió mùa thu nhẹ nhàng và trong trẻo đặc biệt là đôi đồng tử màu sắc tự nhiên ấy luôn dịu dàng say đắm lòng người.
Từ Nam Diệp, người ngày thường luôn dùng gương mặt tươi cười để đối xử với người khác, lúc tức giận trở nên đáng sợ hơn bất cứ ai.
Từ Nam Diệp hỏi cô “Có đau không?”
Trong hoàn cảnh tối tăm như thế này, Chử Dạng không thể nhìn thấy rõ được bộ dáng nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự tức giận cùng thất vọng của anh.
Cô sợ.
Cô sợ anh thật sự tức giận sau đó sẽ không còn quan tâm đến cô nữa.
Chử Dạng muốn mở miệng giải thích, miệng vừa mở, não lại trở nên trống rỗng.
Theo sau là một âm thanh nức nở từ cổ họng của cô vang lên.
Cô muốn khóc không phải vì môi cô bị anh cắn phá, cùng không phải bởi vì anh tức giận mà giọng nói trở nên lạnh lẽo, càng không phải bởi vì nghe những lời đe dọa.
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời khi nói ra cũng chỉ ngắn gọn bốn chữ.
“Anh hiểu lầm rồi……”
Hoá ra trăm cái miệng cũng không cãi được, thời điểm cô nóng vội để giải thích, ngược lại, cô lại không nói ra được lời nào.
Chỉ có thể dùng những lời nói nhợt nhạt này hy vọng có thể làm anh bình tĩnh lại một chút và có thể kiên nhẫn lắng nghe cô giải thích.
“Tại sao em lại ở cùng với cậu ta?”
Anh không nghe cô nói mà chỉ là lời ít ý nhiều hỏi ra điều mình muốn biết.
Chử Dạng nên nói như thế nào đây.
Cô vốn dĩ không đồng ý lời mời của Sùng Chính Nhã, nhưng từ cuộc điện thoại của anh ta cô lại nghe nhắc đến tên của Từ Nam Diệp nên ma xui quỷ khiến, ma quỷ ám ảnh, muốn nói là kiểm tra cũng được mà muốn nói là theo dõi cũng được, cô liền đi.
Ngay cả bản thân cô cũng cho rằng lý do của cô nghe có vẻ biến thái và khó tin.
Cô dựa vào cái gì mà quan tâm đến anh.
Chỉ bằng tờ giấy hôn thú mà nói trắng ra là do cô lừa được hay sao?
Chử Dạng nói không nên lời, cô gắt gao mím môi, càng ngày càng cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
Cô thích Từ Nam Diệp.
Điều này quá mất mặt. Rõ ràng trong lòng cô đã cảnh cáo bản thân rất nhiều lần rằng cuộc hôn nhân của bọn họ thật sự rất hoang đường, mà cô lại càng không nên tự mình đa tình trong cái hoang đường này cho rằng anh ta thích cô.
Với tờ giấy kết hôn bị cô lừa được, cô lừa Từ Nam Diệp trở thành chồng mình, cũng lừa chính bản thân vào cuộc.
Cho dù bị người đàn ông ép vào góc, bị anh khiến cho hoảng sợ đến một câu cũng không dám nói, lòng tự trọng đáng chết ở trong lòng đang giãy dụa giúp chống đỡ hai chân Chử Dạng.
Nếu cô thử và đổi lại được là lời cự tuyệt thì cô phải làm sao bây giờ?
Trải qua chuyện của Cố Thanh Thức lần đó, cô bắt đầu ý thức được khi đàn ông đối xử với cô tương đối đặc biệt, có đôi khi nó chỉ là viên đạn bọc đường mà thôi. Khi cô lấy hết can đảm đi về phía trước một bước thì họ sẽ quyết đoán mà rút lui.
Hai người họ rõ ràng là vợ chồng, xét về lý, là cô sai trước nên Từ Nam Diệp tự nhiên là có lý do để tức giận.
Cùng người khác không có liên quan.
Chử Dạng nhỏ giọng khóc.
Cô như là một động vật nhỏ nhận hết mọi uỷ khuất khi bị kẻ thù tự nhiên ngậm trong miệng nên phát ra tiếng khóc nức nở, lại phải thật cẩn thận vì sợ chọc giận nó.
Tay Từ Nam Diệp bị dính ướt.
Anh ta dần dần nới lỏng lực đạo, cuối cùng cũng rũ tay xuống, cảm thấy yếu ớt cả hai bên cơ thể.
“Em không biết anh có nguyện ý tin tưởng em hay không?.... Em đến đây đón, đón bạn cùng phòng, nhưng bạn cùng phòng của em cậu ấy, cậu ấy đi về trước rồi,” Chử Dạng hít hít cái mũi, lung tung lau đi nước mắt trên mặt, một câu nói lại hai lần. Trầm ngâm một lát, cô vô cùng trì hoãn mà nói một câu “Người đàn ông đó, ……em lần đầu tiên nhìn thấy anh ta. Trước kia em thật sự chưa từng gặp qua, càng không thể nói tôi có liên quan gì với anh ta.”
Lời giải thích có trăm ngàn chỗ hở. Tuy là sự thật nhưng bản thân cô khi nghe vào lỗ tai đều cảm thấy khó tin.
Từ Nam Diệp trầm mặc một lúc lâu không lên tiếng.
Chử Dạng cho rằng anh không tin, cúi đầu lại nghĩ sẽ giải thích thêm vài câu.
Đột nhiên có một ngón tay chạm vào má cô, Chử Dạng vừa mới dùng tay quá mạnh để lau nước mắt nên với cái đụng chạm này, mặt cô có chút ngứa ran, cô nhịn không được đau đớn không khỏi thấp giọng rít lên một tiếng.
Lòng bàn tay của người đàn ông không hề thô lỗ mà lau đi những giọt nước mắt nóng hổi cho cô.
Chử Dạng nắm lấy làn váy, cắn môi ép chính mình nuốt xuống tiếng khóc nức nở.
Từ Nam Diệp đột nhiên ngưng giọng hỏi cô “Sau này em có thể nghe lời hơn được không?”
Dường như âm sắc bỗng nhiên biến mất, sau đó anh lại dùng giọng nói bình thường để nói chuyện nhưng bản thân anh vẫn chưa khôi phục, tiếng nói tràn đầy mệt mỏi.
Chử Dạng hung hăng gật đầu.
Từ Nam Diệp nhàn nhạt nói “Em cách xa anh ta một chút, nếu không anh không biết mình sẽ còn làm cái gì đâu.”
Sau khi cơn tức giận qua đi, Từ Nam Diệp dần dần bình tĩnh lại khi trên mu bàn tay của anh bỗng nhiên chạm được sự lạnh lẽo.
Chử Dạng cảm thấy được cỗ hơi thở áp bách xung quanh cô biến mất.
Tiếp theo, anh như là thỏa hiệp mà rút lui, đưa cho cô một lời khuyên trong sự mệt mỏi.
Những cái khác anh đều không muốn hỏi đến nữa.
Không khí thoáng hoà hoãn một chút, Chử Dạng khóc nức nở, nhỏ giọng hỏi anh “Anh còn tức giận sao?”
Từ Nam Diệp không định lừa cô “Ừ.”
“Thật xin lỗi,” thái độ của cô thành khẩn, “Em sẽ không bao giờ chọc anh tức giận nữa, em bảo đảm đó.”
Chử Dạng mạnh dạn tiến tới nắm lấy tay anh nhưng người đàn ông chỉ là hơi khựng lại chứ không ném tay cô ra.
Có một thứ cảm xúc lặng lẽ sụp đổ trong lòng, sau đó quân lính tan rã.
Từ Nam Diệp thở dài, duỗi tay mở đèn.
Ánh sáng chói mắt lập tức chiếu sáng phòng xép, đôi mắt Chử Dạng có chút đau đớn, cô che lại đôi mắt để chậm rãi thích ứng ánh sáng trong phòng.
Đèn mở ra, anh mới nhận thấy lúc nãy anh dùng sức lực rất lớn.
Vốn dĩ cô mặc một chiếc váy voan màu hồng nhạt giúp tôn lên làn da trắng nõn mượt mà. Nhưng bây giờ, cổ tay cùng cổ đều bị anh nắm nên đỏ lên. Ở dưới ánh đèn trông cô càng nhu nhược đáng thương.
Vốn dĩ mái tóc mỏng manh mềm mại cũng rối lên, một chiếc kẹp màu đen nho nhỏ xuất hiện giữa tóc. Một nửa tóc vẫn được kẹp lại, nửa còn lại xoã trên hai bên vai.
Trang điểm trên mặt cô vẫn còn nhưng đôi môi lại ướt át và ửng hồng, trông quyến rũ hơn so với cách trang điểm ban đầu.
Cổ họng Từ Nam Diệp khẽ nhúc nhích, trong mắt vẫn còn lưu lại cảm xúc mờ mịt.
Anh thật sự phải dỗ dành cô thật tốt.
“Em ở đây nghỉ ngơi đi, anh nhờ người lại đây giúp em sửa sang lại một chút sau đó lại đưa em về nhà.”
Từ Nam Diệp nhặt lên mắt kính từ quầy hàng, một lần nữa đeo lên, tính toàn rời khỏi đây.
Vừa đặt ngón tay lên nắm cửa, một bàn tay kéo lấy áo sơ mi của anh từ phía sau.
Chử Dạng dùng âm thanh muỗi kêu nói với anh ta “Bên ngoài thì phải làm sao bây giờ? Những người đó có biết em không?”
“Không quen biết em,” Từ Nam Diệp nhẹ giọng trả lời “Bên ngoài anh sẽ xử lý, em cứ ở chỗ này đợi là tốt rồi.”
Cho dù Chử Dạng chưa bao giờ trải qua chuyện này nhưng cũng biết hành vi mới vừa rồi của anh gây biết bao nhiêu sự chú ý.
“Có phiền phức không?”
Từ Nam Diệp gật đầu “Phiền phức.”
“Vậy anh còn……”
Chử Dạng cũng không còn mặt mũi để nói tiếp. Hiện giờ Từ Nam Diệp có thể giữ cho cô một cái mạng, cô nên mang ơn đội nghĩa, làm sao còn dám nói cái gì với anh ta.
“Không phải anh làm chuyện gì cũng có thể giữ được bình tĩnh,” Từ Nam Diệp xoa khoé môi bị thương của cô, đùa dai ấn mạnh vài cái, “Đừng có lại chọc cho anh tức giận.”
Chử Dạng lại đau đến rơi nước mắt, cô không dám chọc Từ Nam Diệp tức giận, chỉ có thể nghe lời gật đầu đồng ý.
Cậu Hai gia đình họ Từ động tay đánh Tiểu Sùng tổng.
Vì một người phụ nữ.
Sự việc này liền nhanh chóng truyền khắp toàn bộ câu lạc bộ trong vòng nửa giờ.
Nhưng phạm vị tin tức truyền đi cũng chỉ giới hạn trong này.
Khi Từ Nam Diệp trở lại đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn anh, nhưng không ai dám tiến lên hỏi chuyện.
Anh vờ như không thấy, trực tiếp đi đến phòng nhỏ.
Chỉ có Từ Bắc Dã còn lưu lại bên trong.
Thấy anh đi vào, Từ Bắc Dã cũng vội đứng dậy hỏi anh “Chị dâu Hai sao rồi?”
“Đợi lát nữa anh đưa chị về.”
“Em đã giúp anh xử lý xong rồi, không ai dám đem việc xảy ra hôm nay nói ra ngoài đâu. Nhưng thân phận hiện tại của chị dâu Hai vẫn chưa thể tiết lộ được nên cứ chờ đến khi chuyện này bị mọi người quên đi,” Từ Bắc Dã cũng chậc một tiếng, “Anh hỏi chị dâu Hai chưa? Sao chị ấy lại ở bên cạnh Sùng Chính Nhã?”
Ánh mắt Từ Nam Diệp lãnh đạm “Không biết.”
“Anh không hỏi sao?” Từ Bắc Dã kinh ngạc mở to mắt “Anh hỏi cũng không hỏi, trái tim của anh thật sự đủ lớn nha.”
Từ Nam Diệp cúi đầu, tháo xuống mắt kính, lòng bàn tay dùng sức xoa bóp huyệt Cảnh Minh.
Sau một lúc lâu mới trầm giọng nói “Anh không muốn hỏi.”
“Không phải anh chứ, chuyện này còn không hỏi sao,” Từ Bắc Dã nặng nề mà thở dài, “Nếu thật là chị dâu Hai hồng hạnh xuất tường thì anh phải làm sao bây giờ? Tha thứ cho cô ấy?”
Từ Nam Diệp thanh âm trầm thấp “Vậy thì đời này cô ấy đừng mong được ra khỏi cửa.”
Từ Bắc Dã bỗng nhiên cảm thấy cả người nổi da gà.
Vốn dĩ anh ta cảm thấy đồng tình đỉnh đầu anh mình có thảo nguyên xanh nhưng bây giờ lại bắt đầu đồng tình chị dâu Hai không rành sự đời.
Từ Bắc Dã ngồi bên cạnh anh, xuất phát từ tinh thần nhân đạo xoa xoa bờ vai của anh “Giam lỏng người khác là vi phạm pháp luật nên anh phải suy nghĩ thật kỹ. Em thấy chị dâu Hai là một cô bé ít nói nên không có khả năng chị ấy hồng hạnh xuất tường đâu.”
Từ Nam Diệp giật giật khóe miệng “Em không hiểu cô ấy.”
Thả thính một người đàn ông thì cô ấy rất giỏi.
Đây là lần đầu tiên anh tình cờ gặp phải, Từ Nam Diệp cũng không thèm nhớ.
Anh chợt thở dài, cúi người rót đầy ly rượu cho đến thành ly khi rượu sắp tràn ra ngoài mới dừng lại.
Sau đó ngửa đầu một ngụm uống hết rượu trong ly, động tác vẫn tao nhã và sạch sẽ, chỉ là động tác đặt ly rượu xuống lại có chút mạnh mẽ.
Từ trước đến nay, Từ Bắc Dã cũng chưa từng thấy qua bộ dáng này của anh Hai.
“Anh rốt cuộc là đang giận ai vậy?” Từ Bắc dã cũng không còn lời nào để nói “Nếu không anh ra ngoài lại đánh Sùng Chính Nhã một trận cho hả giận?”
Không ngờ Từ Nam Diệp gật đầu “Ý kiến hay.”
Từ Bắc Dã cũng không còn lời nào để nói.
Chả trách phụ nữ khi phát hiện chồng mình ngoại tình thì chỉ biết nắm lấy kẻ thứ ba đánh. Còn đàn ông khi phát hiện vợ mình ngoại tình cũng chỉ có thể nắm tên đàn ông dan díu với vợ mình đánh.
Đàn ông tội gì phải làm khó xử đàn ông?
Từ Bắc Dã cũng muốn khuyên nhủ anh Hai của mình dừng ý định vi phạm pháp luật đó, kết quả cửa phòng nhỏ đột nhiên bị đẩy ra đập vào vách tường phát ra một tiếng rầm.
Nhắc bao cát thì bao cát đến kìa.
Từ Bắc Dã lại một lần nữa không nói nên lời, làm người thứ ba mà lại còn dám đến tìm chồng chính, xã hội bây giờ càng ngày càng vặn vẹo.
Sùng Chính Nhã đứng sừng sững ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp như hồ ly bị đánh đến chỗ xanh chỗ tím, biến thành một con khổng tước xù lông.
“Từ Nam Diệp!!!!! Cậu mẹ nó không tính toán cho tôi một lời giải thích sao!!!!”
Từ Nam Diệp không kiên nhẫn nhìn về phía cửa, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng “Cậu ồn ào quá.”
Sùng Chính Nhã hừ hừ hai tiếng, hai ba bước vọt tới trước mặt anh, chống ghế sô pha bên cạnh, cúi đầu căm tức nhìn anh “Tớ lại không biết đó là người phụ nữ của cậu, chỉ là một tình nhân mà thôi, cậu mẹ nó lại có thể làm trò nổi điên trước mặt mọi người?”
Anh ta nói xong lại cười lạnh vài tiếng, âm dương quái khí cảm thán “Tớ còn tường là cậu là một người hiền lành lương thiện, chính nhân quân tử, không ngờ cậu cũng thích ở bên ngoài tìm vui.”
“Đó là vợ tớ.” Từ Nam Diệp đột nhiên nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
Sùng Chính Nhã “……”
Nửa phút sau, Sùng Chính Nhã sống không còn gì luyến tiếc đưa ra yêu cầu cuối cùng “Đừng đánh vào mặt tớ là được.”