Chử Dạng ở trong phòng nghỉ một lát quả nhiên có người tới đưa quần áo mới cho cô.
Không ngờ lại là thư ký Vương
Chử Dạng cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Cuối tuần rồi còn phiền anh qua đây, ngại quá.”
Thư ký Vương không mặc tây trang, anh mặc một cái áo thun tay dài thoạt nhìn là biết vừa bị Từ Nam Diệp kêu lên làm việc đột xuất.
“Tôi cũng là trợ lý sinh hoạt của Từ tiên sinh, chuyện này cũng là nhiệm vụ của tôi,” thư ký Vương khách sáo cười với cô “Phu nhân, cô xem mấy bộ quần áo này có phù hợp không?”
Chử Dạng nhận lấy quần áo, không cần hỏi, khẳng định là size của cô, cô ỷ lại vào Từ Nam Diệp không phải là không có lí do.
Đợi sau khi cô thay quần áo đi ra, thư ký Vương dựa theo chỉ dẫn của Từ Nam Diệp đưa cô rời đi từ cửa sau của câu lạc bộ.
“Đàn anh và những người khác đâu rồi?”
“Từ tiên sinh tạm thời không rời đi được nên kêu tôi đưa cô trở về nhà.”
Trái tim Chử Dạng cảm thấy khó chịu không có lý do. Nếu cô sớm biết chuyện xảy ra như vậy, cô sẽ không đến đây để xem náo nhiệt. Nếu không, sẽ không dẫn đến rắc rối này.
Cô đi theo thư ký Vương đến bãi đỗ xe, tình cờ gặp phải Sùng Chính Nhã đang đeo kính râm và khẩu trang đang chuẩn bị lái xe rời đi.
Không cần nghĩ cũng biết tại sao anh ta muốn mang những thứ này.
Sùng Chính Nhã vừa thấy cô liền lập tức quay đầu tránh cô như tránh một con *hồng thuỷ mãnh thú.
(*hồng thuỷ mãnh thú = nước lũ và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm.)
Nhưng Chử Dạng anh ta trước tiên “Sùng tiên sinh”.
Cả người Sùng Chính Nhã run lên, đỡ cửa xe quay đầu lại nhìn cô gật gật đầu.
Thư ký Vương biết người này. Anh lễ phép cúi đầu chào anh ta, lại tốt bụng nhắc nhở “Sùng tổng, thời điểm lái xe tốt nhất không nên đeo kính râm to và khẩu trang che khuất tầm nhìn.”
Sùng Chính Nhã đang muốn rời đi ngay, nên khi vừa nghe thấy lời này, anh ta bùng nổ ngay lập tức.
“Tại sao tôi thành cái dạng này thì anh hỏi tiên sinh của anh ấy!” Anh ta lại chỉ về Chử Dạng đang chột dạ đứng một bên “Hỏi lại phu nhân của anh, tôi như thế này là do bị ai hại?!”
Càng nói càng tức, Sùng Chính Nhã sải bước đi đến trước mặt Chử Dạng, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua kính râm chặt chẽ khoá trên người cô: “Tại sao cô không nói sớm cho tôi biết cô là vợ của Từ Nam Diệp? Cô mẹ nó có phải cố ý chơi tôi hay không?”
Mệt anh còn nghĩ đây là một nữ sinh viên đại học trong sáng và không phô trương, còn nổi lên hứng thú đối với cô, còn nghĩ sẽ theo đuổi cô.
Mẹ nó, kết quả là vợ của Từ Nam Diệp.
“Thật xin lỗi,” Chử Dạng lui về sau vài bước, âm thanh có chút mơ hồ, “Chuyện này còn muốn nhờ anh giúp giữ bí mật.”
“Không cần cô phải nhắc nhở tôi,” Sùng Chính Nhã hừ lạnh một tiếng, bị đánh tơi tả như vậy còn không quên chậm chọc Từ Nam Diệp, “Tôi còn tường anh ta là một người đàn ông đàng hoàng, kết quả lại cưới một cô gái trẻ. Đàn ông đều là đức tính này, ra vẻ đứng đắn mẫu mực, đúng là nguỵ quân tử, hừ.”
(*nguỵ quân tử = 偽君子= dùng để chỉ những kẻ quân tử giả mạo, bề ngoài ra vẻ rất chính nhân, quân tử, sẵn sàng "đại nghĩa diệt thân" nhưng sự thật bên trong lại thấy lợi quên nghĩa, sẵn sàng làm chuyện đê hèn, ác độc nhất cốt sao có lợi cho bản thân mình.)
Những lời này cũng là anh ta đang tự mắng chính mình. Tuy nhiên Sùng Chính Nhã cũng tự ý thức được bản thân và cũng biết mình không phải hạng gì tốt lành. Nhưng hiện giờ anh mới biết Từ Nam Diệp, người luôn tỏ ra cao quý và nho nhã, thực sự là một ông già háo sắc. Ngay lập tức, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chuyện bát quái của cấp trên không nên tùy tiện nghe nên thư ký Vương tìm cớ lên xe trước.
Chử Dạng có chút cười khổ.
Sùng Chính Nhã liếc nhìn cô, ý nghĩ ban đầu xuất hiện cũng tan thành mây khói trong chớp mắt.
“Trước kia, khi còn đi học tôi đã đoán xem vợ tương lai của anh ta sẽ là người như thế nào. Tất cả nữ sinh trong trường cũng đều đoán ra hết rồi, không ngờ vẫn là đoán sai,” Sùng Chính Nhã che mặt đến kín mít chỉ có thể nghe được cảm xúc của anh ta qua giọng nói châm biếm: “Anh ta lại có thể thích cô nhiều như vậy.”
Chử Dạng có hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn xua tay nói: “Không có, anh ta không có thích tôi….”
Cô không thể nói lý do chân chính của cuộc hôn nhân.
Sùng Chính Nhã cao giọng: “Không có thích cô? Mấy người cũng là liên hôn?”
Chử Dạng lại lắc đầu “Không phải.”
Sùng Chính Nhã xuỳ một tiếng.
“Trước đây tôi đã nói với cô, anh ấy bị người trong nhà quản lý nghiêm ngặt, thậm chí anh ấy cũng không thể tự mình quyết định được những gì bản thân muốn làm,” anh ta cúi đầu nhìn cô, “Nếu gia đình anh ta muốn anh ta liên hôn, anh ta chắc chắn cũng không có đường mà cự tuyệt, nhưng nếu không phải liên hôn vậy thể hiện rằng cô chính là người anh ta chọn.”
Chử Dạng mở miệng thở dốc, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Âm thanh Sùng Chính Nhã lại có vài phần cô đơn, “Kể cả việc kết bạn, anh ta cũng phải nghe lời gia đình mình. Thật vất vả mới có thể lựa chọn cuộc hôn nhân theo ý mình, cô cảm thấy anh ta sẽ chịu uỷ khuất mà cưới về một người phụ nữ mà mình không thích hay sao? Từ Nam Diệp cũng không phải loại người thích ăn buồn và mệt mỏi vào người.”
Người đàn ông này dường như rất hiểu Từ Nam Diệp.
Khi anh ta nói đến hai chữ “bạn bè”, giọng nói rõ ràng dừng một chút.
Có lẽ hai người bọn họ đã từng thật sự là bạn bè tốt của nhau, nhưng vì lý do gia đình, hiện tại đã trở thành những người xa lạ.
Ánh sáng trong mắt của Chử Dạng dần dần tụ lại.
Sùng Chính Nhã đột nhiên hỏi cô: “Cô đồng ý sẽ lên lầu với tôi là vì không tin tưởng nên muốn kiểm tra anh ta đúng không?
Chử Dạng có chút chột dạ cúi đầu.
“Này, ông đây lại có thể bị lợi dụng,” Sùng Chính Nhã tặc lưỡi, “Chưa tính đến việc chưa lấy được chỗ tốt nào, đã vậy còn bị đánh, ông đây đã làm sai cái gì?”
Để cho hả giận, Sùng Chính Nhã quyết định đòi lại từ Từ Nam Diệp một ít.
Đòi lại một chút phí xăng dầu cũng là đòi lại.
“Cô chở tôi một đoạn đường đi, đưa tôi về nhà.
Sùng Chính Nhã chỉ chỉ xe của Từ Nam Diệp.
Chuyện này Chử Dạng không tự làm chủ được, thư ký Vương cũng không thể trực tiếp đắc tội với anh ta, nên đành phải gọi điện thoại cho Từ Nam Diệp.
Vì Từ Nam Diệp còn đang ở buổi tiệc xã giao nên sau nửa phút điện thoại kêu đô đô anh mới nghe.
Sùng Chính Nhã trực tiếp đoạt lấy di động và hét lên: “Ông đây cùng vợ của cậu nửa mao tiền quan hệ cũng không có. Bị cậu đánh một trận, ông đây nhận. Nhưng hiện tại ông đây đang mang kính râm và khẩu trang nên không thể lái xe được. Nếu cậu không cho cấp dưới của cậu lái xe đưa ông đây về nhà, ông đây hiện tại liền xông lên đó nói cho mọi người biết người phụ nữ mới cùng ông đây dây dưa là vợ cậu. Hơn nữa cô ta còn có mối quan hệ không đứng đắn với ông đây, có gì cùng nhau chết, đừng ai nghĩ có thể một mình sống sót.”
Chử Dạng “……”
Anh ta chỉ biết một loại cách thức uy hiếp này sao?
Từ Nam Diệp không từ chối cũng không đáp ứng: “Cậu đưa điện thoại cho thư ký Vương.”
Sùng Chính Nhã hừ lạnh, đem điện thoại ném lại cho thư ký Vương.
“Anh đưa anh ta về nhà,” Từ Nam Diệp âm thanh hờ hững dặn dò anh ta, “Nếu cậu ta dám đến gần phu nhân, anh liền lái xe vào trong núi ném cậu ta xuống.”
Thư ký Vương “… Được.”
Sùng Chính Nhã, người vẫn không hay biết gì, đang đắc ý cười hai tiếng: “Anh ta không dám không đáp ứng có phải hay không!”
Thư ký Vương lựa chọn làm lơ anh ta nói “Sùng tổng, mời lên xe.”
Sùng Chính Nhã ngồi song song với Chử Dạng ở hàng ghế phía sau. Anh ta không biết Từ Nam Diệp nói những gì với thư ký Vương, nhưng anh ta rất tự giác bảo trì khoảng cách cực kỳ an toàn với Chử Dạng, thậm chí còn cách Chử Dạng một khoảng khá xa.
Chử Dạng thấy mặt anh ta sắp dán cả lên kính xe nên vươn tay ý bảo anh ta ngồi lại đây một chút.
Sùng Chính Nhã phản xạ có điều kiện lại hướng cửa xe phía bên kia liều mạng rút vào “Cô cách ông đây xa xa một chút! Không được đến gần ông đây!”
“……”
Trong lòng Chử Dạng có chút không thoải mái.
Cô nghĩ rằng cô cũng là một cành hoa của Khoa Công Nghệ. Bình thường có nhiều nam sinh muốn vây xung quanh cô. Tuy rằng cô không có hứng thú gì đối với Sùng Chính Nhã, nhưng loại thái độ của anh ta vẫn làm tổn thương trái tim pha lê yếu ớt của cô.
Thông qua kính chiếu hậu, thư ký Vương có thể thấy được khoảng cách giữa hai người giống như dải ngân hà nên vừa lòng gật đầu.
Không cần phải lái xe vào trong núi nha, có thể tan tầm về nhà sớm một chút.
Tuy Sùng Chính Nhã cùng cô bảo trì một khoảng cách an toàn nhưng ngoài miệng cũng không nhàn rỗi.
“Khi nào thì cô qua lại với Từ Nam Diệp?” Sùng Chính Nhã thản nhiên hỏi cô, “Cậu ta kết hôn quá đột ngột, trong vòng tròn bạn bè đều đang đoán xem vợ của cậu ta là dùng bản lĩnh cao tay gì để quyến rũ cậu ta đến tay đấy.”
Chử Dạng thành thật thú nhận.
Sùng Chính Nhã không tin tưởng “Hai người là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng*? Từ Nam Diệp không giống loại người này nha.”
(*hôn nhân chớp nhoáng = Đề cập đến một kiểu hôn nhân hiện đại, trong đó thời gian từ khi gặp gỡ, yêu nhau đến khi kết hôn là rất ngắn)
Chử Dạng mím môi “Tôi lừa anh làm cái gì.”
“Hai người trước kia chưa bao giờ thấy qua đối phương sao?” Sùng Chính Nhã vẫn như cũ giữ nguyên nghi ngờ của mình “Hay là cô không nhớ ra?”
Chử Dạng cẩn thận nhớ lại, vẫn tiếp tục lắc đầu “Không có nha, nếu tôi không nhớ rõ, vậy đó chính là sự việc đã xảy ra từ rất lâu rồi, cho dù có tính đó là gặp mặt thì cũng không có khả năng đâu.”
Khi đó, cô là một nhóc con lông lá, Từ Nam Diệp có thể thích cô ở điểm nào chứ.
Con người Sùng Chính Nhã nói chuyện thẳng thắn đến đáng sợ: “Vậy cô dùng biện pháp gì để quyến rũ cậu ta vậy? Khi chúng tôi còn đi học, hoa khôi của trường đã gửi thư tình cho cậu ta trong suốt một tháng cũng không thể gây ấn tượng được với cậu ấy đấy.”
Chử Dạng nuốt nuốt nước miếng.
Muốn nói đến quyến rũ……
Nhìn biểu tình của cô ấy, Sùng Chính Nhã là một tay già đời thường xuyên hỗn loạn trong các bụi hoa cũng có thể đoán ra được.
Hắn a một tiếng “Lão sắc quỷ.”
Thư ký Vương ngồi ở phía trước bất an ho khan vài tiếng.
Đối mặt với một tài xế già thân kinh bách chiến, Chử Dạng, một tướng quân giấy trải qua không quá vài lần trên chiến trường, lập tức bị chặn đứng không nói nên lời.
Chử Dạng cứng rắn giải thích, ý đồ thay Từ Nam Diệp lấy lại mặt mũi: “Ngày thường tôi đều ở trong trường đại học, rất ít khi về nhà.”
Sùng Chính Nhã lại a một tiếng “Lão sắc quỷ hèn mọn.”
“……”
Tốt nhất là cô nên im lặng.
Thư ký Vương đang lái xe đang tự hỏi, Sùng tổng không có chạm vào phu nhân nhưng Sùng tổng lại mắng Từ tiên sinh, như vậy anh ta có nên tìm một đỉnh núi đem Sùng tổng ném xuống không?
Đương nhiên, cuối cùng anh ta vẫn từ bỏ suy nghĩ này vì quá phiền phức. Anh ta không muốn đến cuối tuần còn lái xe lên núi.
Vốn dĩ còn tính sẽ đưa Sùng Chính Nhã về nhà trước nhưng nhà anh ta lại khá xa nên thư ký Vương quyết định vẫn đưa Chử Dạng về nhà trước.
Kết quả Chử Dạng trực tiếp nói với anh ta “Trực tiếp về trường học đi.”
“Phu nhân không trở về nhà sao?”
“Ừ,” Chử Dạng lúc này mới nhớ ra, vì sao hôm nay cô lại gặp phải loại sự tình này, “Tôi tìm bạn cùng phòng có chút việc.”
Sùng Chính Nhã vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên trợn mắt, giọng điệu có chút kỳ quái: “Trần Tiểu là bạn cùng phòng của cô?”
“Đúng vậy,” Chử Dạng quay đầu hỏi anh ta, “Anh có muốn đi cùng với tôi hay không? Anh là ông chủ của cô ta, thời điểm tôi mắng cô ta, anh đứng bên cạnh tôi trợ hứng cho tôi, cô ta chắc chắn không dám cãi lại tôi.”
Chỉ cần không đề cập đến Từ Nam Diệp, chỉ số thông minh trong việc lựa chọn vấn đề của cô sẽ không bị ảnh hưởng. Chử Dạng quả thật là loại người yêu ghét rõ ràng, không bao giờ chịu thiệt.
“……”
Giúp chống lưng cho vợ của đối thủ một mất một còn mắng tình nhân của mình, anh đúng là điên rồi.
Người phụ nữ này thật buồn cười.