Thấy sắc mặt Từ Nam Diệp trầm xuống, Chử Dạng cảm thấy hơi sợ.
Ngay cả đánh người anh cũng có thể, chửi thề đã là cái gì.
Hơn nữa từ ngốc bây giờ sớm đã bị mấy cặp đôi mắng thành biệt danh.
Sau khi hết sợ, Chử Dạng bắt đầu thấy lúng túng.
Từ Nam Diệp nhắc nhở cô: “Dạng Dạng, nói chuyện.”
Giọng Chử Dạng nhỏ như muỗi kêu: “Nói gì?”
“Nếu em cảm thấy anh lừa gạt tình cảm của em, vậy có nghĩa là...” Từ Nam Diệp cúi người dùng ngón tay nâng cằm cô, giọng trầm thấp: “Em có tình cảm với anh?”
Chử Dạng cắn môi, đôi mắt to tròn ngượng ngùng tránh né.
Nhưng cô vẫn không nói gì.
Từ Nam Diệp muốn nghe lời thừa nhận khiến bản thân anh an lòng, giống như Chử Dạng đã nghe được lời tỏ tình của anh vậy.
Đôi mắt người đàn ông tối lại, trong lời nói có chút quyến rũ: “Ngoan, nói cho anh biết, có phải em thích anh không?”
Chử Dạng há miệng, nửa ngày mới thốt ra một âm “xi”, còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng không thể nói ra.
Cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng Từ Nam Diệp vẫn kiên nhẫn chờ cô nói từ đó ra khỏi miệng.
Bọn họ một người trì hoãn, một người chờ đợi nhưng thời gian không cho phép.
Cửa phòng sau lưng Chử Dạng bị gõ.
Ngoài cửa vang lên tiếng của Từ Bắc Dã: “Quấy rầy vợ chồng hai người một chút, anh hai, ba tìm anh, anh mau đi đi.”
Từ Nam Diệp thấp giọng đáp lại một tiếng.
Hai mắt Chử Dạng sáng lên, kéo ngón tay anh ra khỏi cằm mình, cô thúc giục: “Anh mau đi đi, tới muộn ba không vui đâu.”
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô.
Chử Dạng rụt cổ.
Trên má đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhói, Từ Nam Diệp nhéo má cô một cái, dường như có hơi tức giận.
Chử Dạng kêu một tiếng “A” theo bản năng.
Ngoài cửa Từ Bắc Dã cười càng bỉ ổi: “Anh hai nhanh lên.”
Anh nhỏ giọng dặn dò: “Chờ anh về.”
Chử Dạng đẩy anh: “Biết rồi, anh mau đi đi.”
Cửa phòng bị mở ra, ánh sáng rực rỡ bên ngoài lập tức chiếu vào phòng.
Chử Dạng bất giác nhắm mắt lại.
Từ Bắc Dã đứng ngoài cửa cũng ngây người nhìn, thấy quần áo hai người đều chỉnh tề, ngay cả đầu tóc cũng chỉnh tề, không khỏi sửng sốt: “Hai người nhanh như vậy.”
“Suy nghĩ bậy bạ gì vậy?” Từ Nam Diệp liếc cậu ta một cái: “Chỉ trò chuyện một chút thôi.”
Từ Bắc Dã bĩu môi:”Trò chuyện còn phải khóa cửa?”
Từ Nam Diệp hỏi ngược lại: “Mở cửa để em nghe sao?”
Từ Bắc Dã mỉm cười: “Vậy thì thật tốt, lần sau vợ chồng hai người có nói chuyện riêng nhớ đưa em theo cùng.”
“Em đi tìm anh chị cả đi.” Từ Nam Diệp không ngờ em trai mình lại không biết xấu hổ như vậy, lại còn đào cho anh một cái hố.
“Fuck, em không dám.” Từ Bắc Dã tỏ vẻ chê bai: “Mỗi lần gặp nhau hai người họ đều nói chuyện công việc, có lần chị dâu đi công tác, em nhìn thấy anh cả hơn nửa đêm không ngủ ở phòng khách gọi điện thoại, em cho rằng bọn họ đáng nói chuyện gì đấy nên tiến tới nghe, anh đoán xem bọn họ nói gì? Họ nói về công việc, hai giờ sáng nói chuyện công việc, vì chị dâu lệch múi giờ nên anh cả nửa đêm thức dậy nói chuyện công việc với chị ấy!”
Từ Nam Diệp nhướng mày, không cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng không hiểu vì sao Chử Dạng lại cảm thấy anh cả và chị dâu có chút ngọt ngào.
Hai anh em thuận miệng nói mấy câu, Từ Nam Diệp vỗ vai cậu ta mấy cái rồi đi tới thư phòng của ba.
Sau khi Từ Nam Diệp rời đi, trên hành lang chỉ còn lại hai chị em.
“Chị dâu, chị nói nhỏ cho em biết đi, vừa rồi chị và anh làm gì vậy?” Từ Bắc Dã nhướng mày hỏi cô: “Có phải anh ấy làm chuyện cầm thú gì không?”
Chử Dạng lắc đầu: “Không có.”
“Không thể nào, nam nữ chung một phòng, anh hai là loại cầm thú như vậy sao có thể nhịn được?!” Từ Bắc Dã hoài nghi quay sang hỏi cô: “Chị dâu, không phải là chị không muốn nói cho em biết đấy chứ?”
Chử Dạng trả lời một nẻo: “Tại sao em lại cảm thấy anh ấy là cầm thú?”
“Chị chưa nghe qua một câu nói sao? Người bình thường không hay nổi giận thì một khi tức giận sẽ vô cùng đáng sợ.” Từ Bắc Dã chỉ về phía thư phòng: “Anh hai của em chính là loại người như vậy.”
Chử Dạng khẽ run.
“Chị có nhớ Sùng Chính Nhã chứ? Trước kia anh ta là bạn thân nhất của anh hai.” Từ Bắc Dã lấy ví dụ cho cô: “Hồi học cấp 3, bạn gái của Sùng Chính Nhã bị đám côn đồ của trường bên cạnh để ý, anh ta tức giận đi tìm đối phương tính sổ, kết quả bị người ta đuổi đánh ngược lại.”
“Chiều hôm đó trong nhà có tổ chức tiệc, ba mẹ đặc biệt dặn dò chúng em đi học về lập tức thay quần áo tới khách sạn. Nhưng chúng em đợi đến hơn sáu giờ, anh hai vẫn chưa trở về, chờ đến khi anh hai trở về, tất cả mọi người đều giật mình, khóe miệng và cánh tay anh ấy đều là máu, kết quả bữa tiệc hôm đó anh ấy không đi, bị ba mẹ nhốt trong nhà viết bản kiểm điểm, về sau em mới biết là anh ấy đi đánh nhau thay tên nhóc Sùng Chính Nhã kia.”
“Ba mẹ vô cùng tức giận, muốn hai người họ tuyệt giao. Sau đó Sùng Chính Nhã ra nước ngoài, anh ấy trốn học chạy đến nhà người ta đợi. Từ tờ mờ sáng đến khi tối mịt mới biết Sùng Chính Nhã đã ra nước ngoài. Anh ấy vì trả thù ba mẹ, một tháng đó đều không đi học, mỗi ngày đều tới quán trò chơi để tìm người đánh nhau, khiến cả người bị thương trở về.”
Chử Dạng không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”
Từ Bắc Dã lầm bầm: “Sau đó? Sau đó em nghĩ rằng ba mẹ sẽ đánh anh ấy một trận. Nhưng không có, chỉ tiến hành giáo dục bằng miệng mấy tiếng đồng hồ với anh ấy, anh hai bình tĩnh lại, cũng không nhắc đến Sùng Chính Nhã, về sau chị cũng biết đó.”
Trong lòng Chử Dạng lẫn lộn nhiều cảm xúc, Từ Bắc Dã kể chuyện này, không hiểu tại sao cô lại tưởng tượng đến năm cấp 3 khi Từ Nam Diệp chỉ có mười mấy tuổi cùng từng xúc động lỗ mãng như vậy, vì bạn mà bất bình, đánh người đến nỗi bị thương.
Nhưng tất cả khía cạnh đó của anh đều bị ba mẹ xử lý sau khi anh tuyệt giao với người bạn kia.
Thanh niên mười mấy tuổi bốc đồng tùy hứng, anh thậm chí còn không có tư cách đó.
Anh bị xiềng xích trói chặt, mỗi một bước đi đều phát ra âm thanh nặng nề của xích sắt.
“Chị cũng nghe người lớn trong nhà nói rồi đó, anh hai là người nghe lời nhất trong chúng em. Cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ làm trái sự sắp xếp của gia đình, cuối cùng anh ấy không chỉ phản nghịch, còn không nghe lời ba mẹ. Sau đó vào đại học, ba mẹ muốn anh ấy vào viện Marxism*, nhưng anh ấy lại chọn ngoại ngữ, ngôn ngữ Tây Ban Nha gì đó, anh ấy nói tốt nghiệp sẽ làm phiên dịch, anh ấy vốn cho rằng ván đã đóng thuyền không cần chịu sự khống chế của gia đình nữa nhưng cuối cùng vẫn dấn thân vào chính trị.”
*Viện Marxism: khoa Chủ nghĩa Mác tại Đại học Thanh Hoa được thành lập vào ngày 6 tháng 7 năm 2008, tên đầy đủ của viện là School of Marxism, Tsinghua University.
Từ Bắc Dã đột nhiên thở dài nói: “Có lẽ cũng vì ví dụ của anh hai nên ba mẹ cảm thấy cưỡng ép một cách mù quáng sẽ phản tác dụng, cho nên sau khi em thi đại học xong, đến lúc phải chọn chuyên ngành bọn họ không để ý đến em nữa, cho nên em mới may mắn không ngã vào cái vũng bùn này.”
Chử Dạng không biết tại sao Từ Bắc Dã lại so sánh chính trị với một vũng bùn lớn.
Ở thời đại này, quyền bình đẳng của con người càng được chú trọng, mặc dù vẫn luôn thúc đẩy xóa đói giảm nghèo nhưng khoảng cách giữa các tầng lớp vẫn còn tồn tại.
Những người ở tầng cuối dĩ nhiên sẽ than rằng không công bằng nhưng nhà họ Từ có địa vị cao, thuộc về hàng thượng lưu, được người người hâm mộ hận không được đầu thai vào nhà họ Từ, nhưng đối với người nhà họ Từ thìa vàng này lại là thuốc độc.
Từ Bắc Dã nói như vậy không phải muốn so sánh nhà họ Từ với vũng bùn.
Trong mắt người bình thường như Chử Dạng, cuộc sống của bọn họ là thứ mà người đời muốn cũng không được.
“Em ghét chính trị đến vậy sao?”
Từ Bắc Dã cười: “Chính trị là thứ bẩn thỉu nhất thế giới, chị vĩnh viễn không hiểu được những người suốt ngày phải đối phó với chính trị đang nghĩ gì, bởi vì dối trá và tính toán là những điều bắt buộc họ phải học mỗi ngày.”
Cậu ấy nói xong cũng cảm thấy mình nói có hơi nghiêm trọng nên vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, trừ anh hai em, anh ấy chỉ hơi kiềm chế một chút, thật ra vẫn rất bình thường.”
“Bình thường...”
Chử Dạng do dự cau mày.
Từ Bắc Dã thỉnh cầu cô: “Những chuyện em nói với chị, chị đừng nói với anh hai nhé, nếu không anh ấy nhất định sẽ mắng em lắm mồm.”
Chử Dạng mỉm cười: “Chị sẽ không nói với anh ấy.”
“Chị dâu thật tốt, chị còn thân thiện hơn Dung Thanh Từ nhiều.” Từ Bắc Dã tán dương nhìn cô: “Sau này kết hôn nhất định em phải tìm một người quan tâm hiền lành như chị.”
Dung Thanh Từ là chị dâu cậu ấy, là chị của Dung Dung, hai người là thanh mai trúc mã nên thường vụng trộm gọi bằng tên.
Từ Bắc Dã nói như vậy cũng khiến Chử Dạng tò mò về tình trạng hôn nhân của cậu ấy.
“Tại sao em chưa kết hôn? Chưa có bạn gái sao?”
Từ Bắc Dã dừng một chút, tự giễu nói: “Không có, chỉ có một mình em.”
“Vậy em không thích ai sao?”
“Có.” Từ Bắc Dã khẽ cười: “Nhưng chỉ là tình đơn phương, cô ấy đã kết hôn với người khác rồi.”
Cậu ấy nói xong, sau lưng đột nhiên bị đập một cái: “Anh Bắc Dã.”
Từ Bắc Dã giật mình, quay đầu nhìn người kia: “Làm gì vậy? Làm tôi giật mình.”
Dung Dung cười nói: “Anh và chị dâu đang nói gì vậy?”
Chử Dạng tiếp lời: “Hỏi tại sao cậu ấy chưa có bạn gái.”
Nhất thời sắc mặt Dung Dung có chút lúng túng: “À, ra là vậy.”
Từ Bắc Dã dùng sức gõ vào đầu cô ấy một cái: “Em đừng có hiểu lầm, tôi đã sớm không có suy nghĩ gì với em rồi. Phụ nữ theo đuổi tôi xếp hàng dài từ đây tới Pháp, tôi bị hoa mắt chưa chọn được thôi.”
Dung Dung thở phào: “Vậy thì tốt.”
Chử Dạng mơ hồ nhận ra gì đó, nhưng cô không có ý định hỏi.
Thử tình cảm này nếu đã qua thì cứ để nó qua, cứ dây dưa mãi sẽ không còn ý nghĩa.
Dung Dung đã kết hôn, cô cũng đã kết hôn.