Trương Dịch suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Trương Giai Giai vẫn đang ở trong ký túc xá của trường, mua quá nhiều đồ rồi mang về cũng không tiện.
Nghĩ đến việc cô sắp gia nhập tập đoàn Thịnh Thế, trong lòng Trương Dịch đã có quyết định.
Hắn mỉm cười chỉ vào các cửa hàng xung quanh rồi nói: “Trước tiên xem em muốn mua gì? Hôm nay chúng ta tới đây, nhất định phải thay đổi mọi thứ trên người em! Đừng tiếc tiền cho anh trai em, cứ thích cái gì là mua cái đi đi đấy.”
Trương Giai Giai nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi đưa tay đẩy cặp kính đen lên.
Cô liếc nhìn tủ kính bên cạnh, sau đó nhìn bộ dạng của mình, nói với Trương Dịch: "Em muốn đổi gọng kính trước!"
Cặp kính hiện tại của cô vẫn là loại có viền đen lớn rất phổ biến. Là một học sinh ngoan, muốn thay đổi hình tượng của mình thì việc đổi một cặp kính là điều vô cùng cần thiết.
“Được, vậy đổi cái này đi!”
Trương Dịch khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn một vòng trung tâm mua sắm, vừa hay nhìn thấy một tiệm kính mắt MasterLun cách đó không xa.
“Em qua đó chọn trước đi, thích gì cứ lấy. Anh đi gọi điện thoại một lát!” Trương Dịch nói.
Trương Giai Giai khẽ gật đầu, hí hửng đi qua đó như một con nai con.
Trương Dịch cầm điện thoại lên gọi cho Tô Minh Ngọc.
“Alo, Minh Ngọc à? Cô giúp tôi làm một chuyện nhé.”
“Chuyện gì vậy, Trương Dịch?”
“Mua cho tôi một căn hộ gần tổng bộ, cách tổng bộ không quá một km, diện tích hơn một trăm mét vuông, bố trí sạch sẽ đẹp mắt. Là căn hộ để chuyển vào ở ấy.”
Sau này Trương Giai Giai sẽ làm việc ở tổng bộ, hắn cũng không muốn em gái mình phải một mình chen chúc trong tàu điện ngầm.
“Gần trụ sở có khá ít căn hộ, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý được. Anh muốn qua đó ở à?” Tô Minh Ngọc hỏi.
Trương Dịch mỉm cười: “Không phải tôi, là em gái tôi. À, chuyện này phải được giữ bí mật! Bởi vì sau này em ấy sẽ đến tập đoàn làm việc, tôi không muốn người khác biết thân phận của em ấy quá sớm."
“Hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho tôi!”
Tổng bộ của tập đoàn Thịnh Thế nằm trong khu kinh doanh lớn nhất của thành phố Thiên Hải nên giá nhà xung quanh rất đắt đỏ.
Tuy nhiên, không phải vì tập đoàn Thịnh Thế nằm ở trung tâm thành phố mà ngược lại, nó nằm trong khu phát triển kinh tế của thành phố Thiên Hải, sát đường vành đai ngoài.
Nhưng vì tổng bộ của tập đoàn Thịnh Thế được xây dựng ở đó nên giá đất ở các khu vực xung quanh đều tăng vọt! Giá không hề rẻ so với đất ở trung tâm thành phố.
Cho nên nếu muốn mua một căn hộ ở đó, căn rẻ nhất cũng phải có giá bảy đến tám triệu, mà ở nhà lại rất ít.
Nhưng chỉ cần trương Dịch muốn là có thể mua được.
Bên kia, Trương Giai Giai vui vẻ đi tới cửa hàng bán mắt kính.
Không hổ là cửa hàng mắt kính được xây dựng bên trong Hoa Toa, nội thất trang trí sáng sủa như cung điện. Một loạt những khung kính cực đắt tiền được đặt trên kệ, hình dáng được thiết kế bởi những nhà thiết kế hàng đầu, ngoài hình dáng trang nhã, trên đó còn có nhiều hoa văn cầu kỳ, khiến chúng trông như những tác phẩm nghệ thuật.
Trong cửa hàng cũng không có nhiều người, nhưng ai nấy đều không phú thì quý, mặc toàn hàng hiệu, đeo túi LV hay Gucci.
Cho nên, khi thấy một cô gái mặc hàng vỉa hè bước vào, mấy nhân viên bán hàng làm như không thấy cô, căn bản là lười tới tiếp khách.
Trương Giai Giai nhìn quanh cửa hàng, sau đó đi đến chỗ kệ, cẩn thận chọn từng cái một.
Sau khi nhìn thấy những chiếc kính xinh đẹp này, lại nhìn bộ dạng cảu bản thân trong gương, loại chênh lệnh này không nên rõ ràng như thế chứ!
“Đã tới lúc đổi một cặp mắt kính mới rồi! Nếu không chắc chắn sẽ như anh hai nói, sau này sẽ bị người ta gọi là nhà quê mất!”
Lúc này Trương Giai Giai cũng đã ý thức được vấn đề này, vấn đề àm trước đây cô quá tập trung cho việc học mà không để ý tới.
Cô quay lại nhìn anh trai đang nói chuyện điện thoại, nở nụ cười vui vẻ, đưa tay lấy một cặp gọng kính trên kệ xuống, chuẩn bị đeo thử.
Lúc này, nhân viên cửa hàng nhất thời không được vui cho lắm.
Một nữ nhân viên bán hàng ngoài bốn mươi tuổi đi tới.
Cô ta nhìn cô gái có phần mộc mạc trước mặt, rồi lại nhìn xuống bộ quần áo đơn giản trên người cô, trong mắt chợt hiện lên vẻ khinh thường.
“Cô gái, cô muốn mua mắt kính à? Gọng kính này có giá ba ngàn sáu trăm tệ! Nó được làm hoàn toàn bằng hợp kim titan, là vật liệu hàng không, dù có sử dụng bao lâu cũng không bị biến dạng. Mấy cửa hàng nhỏ lẻ ngoài kia sẽ không mua được, cô muốn mua nó sao?”
Xuất phát từ yêu cầu của cửa hàng, cô ta vẫn giới thiệu với nụ cười chuyên nghiệp trên môi, nhưng nụ cười này trông đặc biệt giả tạo và có chút lạnh lẽo.
Đặc biệt là khi nhắc đến giá cả, cô ta nghiêng người về phía trước và có phần áp bức nhìn chằm chằm vào Trương Giai Giai. Dường như đang nói với cô rằng nếu không đủ tiền mua những thứ đắt tiền như vậy thì đừng động vào! Nếu không mỗi thứ đồ cô chạm vào tôi đều phải lau lại!
Trương Giai Giai nghe thấy giá thì rất sốc, vì trên gọng kính không có bảng giá, cô không ngờ chúng lại đắt đến thế!