Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên

Chương 38: Chu Thiên Thải Khí Pháp Cấp 10

Chương 38: Chu Thiên Thải Khí Pháp Cấp 10


Xoay đầu lại nhìn Trương Vũ, Bạch Chân Chân ngoài ý muốn hỏi: "Cậu xác định?"
"Vũ à, đừng quá dễ dàng hạ quyết định."
"Muốn thi vào mười đại danh giáo, vậy có nghĩa là phải đối đầu với vô số người ở thành phố Tùng Dương."
"Cậu nhóc này sẽ không phải vì muốn ra vẻ mà nói lời này đấy chứ?"
Trương Vũ tức giận nói: "Cậu à... Tớ đang nói thật với cậu đấy, cậu nghĩ tớ đùa à?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Vũ, Bạch Chân Chân đột nhiên cười: "Được thôi, coi như cậu cũng muốn thi vào mười đại danh giáo."
"Bọn họ cho cậu một tháng để cân nhắc phải không?"
"Hạn chót của tớ cũng là một tháng."
"Hai tuần tới, cậu vẫn nên tìm cách nỗ lực tăng cường sức mạnh đi, chờ đến thi đấu Đạo pháp tớ dẫn cậu đi gặp một vài người."
"Thi đấu Đạo pháp?" Trương Vũ trong lòng khẽ động, cậu nhớ mình đã đăng ký thi đấu Đạo pháp vào tháng này, chính là hai tuần sau đó.
"Thi đấu Đạo pháp gặp người? Gặp ai?"
Bạch Chân Chân thần bí nói: "Người có thể giúp được chúng ta."
Đồ ba phải!
Trương Vũ hỏi dồn: "Rốt cuộc là ai?"
Bạch Chân Chân nói: "Tớ cũng còn chưa xác định, dù sao đến lúc đó cậu sẽ biết."
Trương Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể trong thời gian tiếp theo, dốc toàn bộ tinh thần tiếp tục dồn vào việc đề thăng bản thân.
Dù thế nào đi nữa, thứ duy nhất cậu có thể nắm chắc lúc này, cũng chỉ có sức mạnh của chính mình.
...
Trên lớp Võ Đạo.
"Đạo thuật vô dụng."
"Võ đạo mới có đại dụng."
"Khi các cậu ngõ hẹp gặp nhau, cùng đối thủ đón đầu đâm lên, toàn thân võ nghệ tinh xảo mới là thứ đáng tin nhất trong tay các cậu."
"Lúc đó chỉ có hai loại kết quả, hoặc là các cậu đánh chết đối thủ, hoặc là các cậu nằm xuống, bị đối thủ đánh chết..."
Nghe giáo viên Võ Đạo Lôi Quân phát biểu, Hà Đại Hữu âm thầm lườm một cái, hiển nhiên không cho là đúng với lời nói này.
Đúng lúc này, lại nghe Lôi Quân nói: "Tốt, tiếp theo từng người phân tổ tiến hành thực chiến luyện tập."
"Hà Đại Hữu, cậu cùng Trương Vũ một tổ."
"A?" Hà Đại Hữu nghe vậy ngớ người, theo bản năng nhìn về phía Lôi Quân, chỉ chỉ bản thân.
Lôi Quân hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhìn cái gì vậy? Thi tháng thua thảm hại như vậy, thành tích kém như vậy, về nhà có tự kiểm điểm tử tế không?"
"Bây giờ lại cho cậu một lần cơ hội, học hỏi Trương Vũ một chút, cậu không muốn sao?"
Một cái thành tích thực chiến Võ Đạo kém cỏi trong kỳ thi tháng đè xuống, ngay cả con trai chủ tịch trường như Hà Đại Hữu cũng không dám phản bác.
Rốt cuộc trong tình cảnh học sinh kém đến thở cũng sai, Hà Đại Hữu cũng không thể làm trái điều này trên lớp học.
Mẹ kiếp lão già võ đạo kia, ức hiếp học sinh giỏi Đạo thuật đúng không?
Cậu lặng lẽ đi tới trước mặt Trương Vũ, trong lòng nghĩ: "Nhưng mình bây giờ thật sự không nhất định không thắng được Trương Vũ."
Ba lần liên tiếp thua dưới tay Trương Vũ, mặc dù Hà Đại Hữu không có ý định so đo với đối phương, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không tự xét lại, tự kiểm điểm bản thân.
Ba trận chiến đấu đó không chỉ chính cậu xem đi xem lại rất nhiều lần, mà còn chuyên môn đưa cho giáo viên thực chiến của gia đình cậu xem một lần.
Phân tích nhận được là: Tán thủ của Trương Vũ đã đạt đến tiêu chuẩn cấp 3, một khi bị cậu ta nhìn ra sơ hở, liền dễ dàng bị trọng thương.
Nhưng nhược điểm của Trương Vũ cũng rất rõ ràng, từ trận thực chiến thứ ba có thể thấy, Trương Vũ cực kỳ thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Thế là Hà Đại Hữu cũng thử luyện tập một vài đối sách.
Ví dụ như lúc này trên sàn đấu, cậu không còn chủ động xuất thủ, mà là toàn lực phòng thủ, chờ đối phương mất bình tĩnh sau đó, lại tìm cơ hội, dùng Tiểu Thiên Tinh Chưởng tấn công bất ngờ...
Có đối sách, Hà Đại Hữu tin tưởng bản thân dù thua, cũng tuyệt đối sẽ không thua khó coi, thậm chí có khả năng thắng.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Liên tục ngăn lại mấy chiêu của Trương Vũ, lúc đầu Hà Đại Hữu cảm giác còn tốt.
Nhưng rất nhanh cậu liền cảm thấy nắm đấm của đối phương càng ngày càng nặng, hai tay ngăn cản đau nhức, pháp lực trong cơ thể càng là hơi hơi cuồn cuộn lên.
Oanh!
Bị Trương Vũ lại một quyền trực tiếp đánh bật hai tay đang đón đỡ, Hà Đại Hữu tiếp đó liền lại bị một chân đá bay ra ngoài.
Một tiếng phanh ngã phịch xuống đất, Hà Đại Hữu cảm giác được pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, trong lúc nhất thời vậy mà đều không thể bò dậy.
"Uy lực tán thủ của Trương Vũ mạnh hơn lần trước?"
"Chẳng lẽ cậu ta..."
Hà Đại Hữu có chút khó tin nhìn về phía Trương Vũ.
Một bên khác Lôi Quân thân ảnh lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh Trương Vũ, kinh ngạc nói: "Tán thủ của cậu cấp 4 rồi sao?"
Đã cấp 5 tán thủ Trương Vũ lúng túng mà cười một tiếng: "Vâng, hôm qua mới vừa đột phá."
Ban đầu Trương Vũ cũng không định bại lộ sự tiến bộ tán thủ của mình, còn cố tình áp chế uy lực tán thủ để giao đấu với Hà Đại Hữu.
Nhưng cuối cùng vẫn là thiếu kinh nghiệm thực chiến, sau khi Hà Đại Hữu chuyển sang phòng ngự toàn diện, Trương Vũ liên tục mãnh công, rồi không cẩn thận không kiểm soát tốt uy lực tán thủ, đẩy mạnh vận chuyển khí huyết và pháp lực đến cấp 4.
Lôi Quân nghe vậy lại cười ha ha một tiếng nói: "Xem ra cậu trên Võ Đạo còn rất có thiên phú."
"Thế nào? Có muốn tham gia thi đấu thực chiến Võ Đạo thành phố Tùng Dương tháng sau không?"
Trương Vũ ánh mắt khẽ động: "Có tiền thưởng không?"
Lôi Quân nói: "Đương nhiên là có, người đứng thứ nhất toàn thành phố có thể nhận 50.000, còn được thưởng quyền sử dụng võ công cấp chuyên gia."
Trương Vũ thầm nghĩ: "Trước đó đăng ký thi đấu Đạo pháp đã có tiền thưởng, cái thi đấu thực chiến Võ Đạo này cũng có tiền thưởng..."
Cậu đột nhiên nghĩ đến, nếu có thể giành thêm một ít thứ hạng và tiền thưởng, vậy coi như không có hội học sinh tài trợ, hẳn là cũng có đủ tiền thỏa mãn chi tiêu hàng ngày, thậm chí gia tốc tu hành.
Nhìn thấy Trương Vũ động lòng, Lôi Quân nói tiếp: "Tôi đã sớm nói với các cậu võ công có tác dụng lớn, chỉ cần thực chiến đánh tốt, không lo không kiếm được tiền."
"Vậy tôi sẽ giúp cậu đăng ký, đến lúc đó tôi sẽ dẫn cậu cùng Bạch Chân Chân đi cùng."
Lôi Quân rời đi sau đó, Trương Vũ nhìn một chút Hà Đại Hữu còn đang nằm trên mặt đất, hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, tôi có thể có chuyện gì." Hà Đại Hữu vội vàng đứng lên, nhìn Trương Vũ thật sâu một cái, đột nhiên nói: "Nghe nói hội học sinh hôm qua gọi cậu đi à?"
Nhìn thấy Trương Vũ gật đầu sau đó, Hà Đại Hữu chậm rãi vuốt lên tức giận trong lòng.
"Không cần tức giận với cậu ta, đều là tài sản của trường, lại không ảnh hưởng mình thi đại học."
Cậu vừa xoa ngực, vừa tự an ủi mình trong lòng: "Lớp 10 thực chiến mạnh một chút, nhược điểm không có nhiều ý nghĩa, chờ mình đánh tốt cơ sở, bắt đầu tu luyện công pháp cấp chuyên gia, rất nhanh liền có thể đè bẹp Trương Vũ, Bạch Chân Chân những người này."
Sân luyện công một bên khác, Bạch Chân Chân không kiên nhẫn nói: "Xem xong chưa, tiếp tục đi."
Tiền Thâm ánh mắt từ Trương Vũ bên kia thu hồi lại, nhìn Bạch Chân Chân trước mắt lại cảm thấy từng luồng áp lực ập vào mặt.
Nếu như đối diện là một á nhân 550 điểm, vậy cậu có tự tin có thể bẻ gãy nghiền nát đánh bại đối phương.
Nhưng đối mặt thiên kiêu 651 điểm, Tiền Thâm chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của bản thân đều giống như bị đối phương nhìn thấu, một khi Bạch Chân Chân động thủ, liền cảm thấy bó tay bó chân, chiến lực chợt hạ xuống.
"Điểm của mình thấp hơn cô ấy nhiều như vậy, làm sao có thể là đối thủ của cô ấy? Lão Hoàng thật là, đáng lẽ phải sắp xếp Trương Vũ, người thấp hơn tôi 6 điểm, đấu với tôi chứ."
Trương Vũ lướt qua Hà Đại Hữu, Tiền Thâm và các cậu ấm khác, trong lòng đột nhiên nhịn không được nghĩ, những học sinh có tiền nhìn có vẻ thân thiện này, sau khi biết cậu và Bạch Chân Chân muốn thi vào mười đại học hàng đầu, lại sẽ biến thành bộ dáng gì đâu?
Cũng sẽ cùng nhau liên thủ để đối phó cậu và A Chân sao?
Nhìn Tiền Thâm lúc này bị Bạch Chân Chân triệt để áp chế, Trương Vũ thầm nghĩ trong lòng: "Nói đến, Tiền Thâm cái kiểu người chỉ biết nhìn điểm số đó, giống như không biết rằng người nghèo không có đường thi đậu mười đại học hàng đầu, đây là diễn kịch sao?"
Trương Vũ không cảm thấy, Tiểu Tiền ngây thơ như vậy thật sự không giống diễn kịch.
Vậy tổng không thể là "Khiến thiếu gia chuyên tâm học tập, những chuyện bẩn thỉu trong xã hội cũng đừng để cậu ấy biết" kiểu kịch bản đó sao?
Trương Vũ lắc đầu, trong lòng cũng không cách nào xác định được.
...
Trên lớp Đạo thuật.
Giáo viên giảng bài một mặt tán thưởng nhìn về phía Hà Đại Hữu: "Phù chú kiểm tra sức khỏe này viết tốt lắm, xem ra em đối với phù chú Đại Thần Kiện Khang Xuân Sinh đã hiểu thấu đáo, thấm sâu ba tấc."
Hà Đại Hữu một mặt khiêm tốn nói: "Giáo viên quá khen, em còn có rất nhiều điều cần nỗ lực."
Giáo viên giảng bài khoát tay áo nói: "Quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo."
"Lớp 10 mà có thể làm được bước này, Hà Đại Hữu, chương trình học lớp 10 của trường tôi thấy em không cần học nữa."
"Môn này sau này em không lên cũng không sao, tôi tính em chuyên cần tuyệt đối."
Hà Đại Hữu cảm thụ ánh mắt hâm mộ của các bạn học xung quanh, lại một phen khiêm tốn, từ chối.
Giáo viên giảng bài lại đột nhiên quay đầu nói: "Trương Vũ, Bạch Chân Chân, hai em cũng phải cố gắng lên."
"Lệch khoa nghiêm trọng như vậy không có lợi ích gì."
"Có thời gian thì đến chỗ tôi bổ túc, tôi giảm 20% cho hai em..."
Bất luận Bạch Chân Chân hay Trương Vũ chỉ có thể cúi đầu chịu dạy bảo, trong lòng lại không có chút gợn sóng nào, học bù học phù chú hiệu quả thực sự quá thấp, bọn họ còn có ý định đem tiền trước tiên tiêu vào nơi có lợi hơn.
...
Trong tĩnh thất.
Giọng nói của nhân viên quản lý Ngụy Hinh truyền tới.
"Trương Vũ bạn học, thời gian sắp hết, cậu có muốn thêm giờ không?"
Lại lần nữa đạt được tỷ lệ thất thần thấp nhất tuần này, Trương Vũ do dự một chút, mở miệng nói: "Thêm một giờ ạ."
Nghĩ đến thi đấu Đạo pháp càng ngày càng gần, Trương Vũ vẫn quyết định thích hợp tăng lên một chút tốc độ tu hành pháp lực.
Cậu hít sâu một hơi, cảm thụ khí hải đan điền linh căn một trận rung động, linh cơ liền từ thiên địa bốn phương chen chúc mà tới, từng tia từng tia bị cậu chiết xuất thành pháp lực.
Sau một tiếng, nhìn bóng lưng Trương Vũ rời đi, Ngụy Hinh cảm thán nói: "Không hổ là đệ tử Kim Đan, biên độ tiến bộ hiệu suất thổ nạp này thật nhanh."
"Chỉ là không biết khi nào cậu ấy mới nạp thẻ hội viên bạch kim chứ."
...
Sau khi tan học.
Sân thượng trường học.
Trong tiếng va chạm phanh phanh phanh phanh,
Hai đạo thân ảnh không ngừng cao tốc va chạm, bộc phát ra từng đợt tiếng sấm.
Chính là Trương Vũ và Bạch Chân Chân đang tiến hành thực chiến luận bàn.
So với đối luyện trên lớp thực chiến, hai người lén lút đối luyện càng có thể toàn lực thi triển, không cần lo lắng bại lộ át chủ bài, đối với kinh nghiệm thực chiến tăng lên hiệu quả cũng lớn hơn.
Chỉ thấy giữa những đòn quyền cước của hai bên, uy lực tán thủ của Trương Vũ càng lớn, nhưng cường độ thân thể lại yếu hơn Bạch Chân Chân một bậc.
Mà đẳng cấp tán thủ của Bạch Chân Chân mặc dù không bằng Trương Vũ, nhưng lại còn nắm giữ một môn kiếm thuật cơ sở trung học phổ thông, thỉnh thoảng dùng kiếm chỉ xen kẽ vào đó, ép Trương Vũ thiếu kinh nghiệm nên luống cuống tay chân.
"Vũ à, đừng nhìn tay tớ, cậu phải nhìn hông eo, vai tớ để dự đoán động tác của tớ."
"Đừng cứ mãi nghĩ dựa vào độ quen thuộc với tán thủ của bản thân để phán đoán..."
...
Tiệm văn phòng phẩm trước cổng trường.
Ông chủ chỉ vào bảng xếp hạng thành tích lớp 10 năm nay nói: "Trương Vũ lớp 10 thứ ba, một tháng tăng 70 điểm, chính là nhờ mua thuốc an thần, thuốc giảm đau, thuốc bổ sung, thuốc bổ cơ bắp của tôi..."
Nói rồi, ông ta cầm ra một túi bình thuốc, giới thiệu với các học sinh Tùng Dương trước mắt: "Gói dịch vụ tu luyện nguyên bản của Trương Vũ, bây giờ giảm giá 10% tiêu thụ."
Chuẩn bị tới nhập hàng, Trương Vũ đứng ở cửa, nhìn người lớn đang không ngừng khoe khoang để kiếm tiền sau quầy, lại lần nữa cảm nhận được sự xấu xí của thế giới người trưởng thành.
Chờ nhóm học sinh này rời đi, Trương Vũ đi lên nói: "Thế nào, lần trước tôi đã nói với ông tôi là nhân vật phong vân của trường, hiệu quả quảng bá tốt mà."
"Có phải nên tăng tiền không?"
Ông chủ bất mãn nói: "Mấy lọ thuốc bổ thần kinh tôi đưa cậu còn chưa hòa vốn đây."
Ông ta duỗi tay chỉ vào hướng túi quà tặng: "Đây, hôm nay mới bán đi 1 phần."
Trương Vũ thầm nghĩ trong lòng: "Ông bán đều là hàng thông thường, lại không rẻ bằng trên mạng, người ta đi đâu mà chẳng mua được."
Ông chủ lại nói: "Còn có chuyện thuốc luyện thể, rất nhiều học sinh đều nói cậu là luyện thể tự nhiên, không dùng thuốc kích thích."
Trương Vũ vội vàng đánh trống lảng: "Vẫn là tôi ở trong trường học ăn thuốc uống ít của ông, ông lại đưa tôi hai bình thuốc bổ thần kinh, tôi đến trong trường học mỗi ngày ăn, hiệu quả tuyên truyền mới tốt."
...
Đọc sách, lên lớp, tu hành, thổ nạp, thực chiến...
Trong thời gian năm ngày, Trương Vũ dốc tất cả tinh thần đều đầu tư vào tu hành.
Một ngày này buổi tối, đang ở trên giường thổ nạp, cậu đột nhiên khóe miệng nhịn không được dâng lên một tia mỉm cười.
Ở hoàn thành một lần cuối cùng chu thiên thổ nạp sau, Chu Thiên Thải Khí Pháp của cậu cuối cùng được đề thăng đến cấp 10.
Trong chốc lát, pháp lực tuần hoàn trong cơ thể Trương Vũ một trận dâng trào dũng động, như trường giang đại hà cuồn cuộn không ngừng, khiến trong tai cậu tựa hồ đều nghe thấy một trận tiếng gào thét ảo ảnh.
Sau một hồi lâu, khi sự xao động của pháp lực tuần hoàn dần bình phục lại, Trương Vũ liền cảm giác được thổ nạp bị động trở nên mạnh mẽ và linh hoạt hơn.
"Chu Thiên Thải Khí Pháp đạt đến cấp 10 sau đó, thổ nạp bị động đã đạt hiệu suất 100% của thổ nạp chủ động."
Trương Vũ khóe miệng dáng tươi cười biến đến càng lớn, nói cách khác tiếp xuống dù cho cậu không còn thổ nạp chủ động, cũng tương đương với luôn luôn vận chuyển Chu Thiên Thải Khí Pháp để thổ nạp linh cơ, pháp lực trong cơ thể luôn luôn được tăng lên.
Mà trải qua đoạn thời gian này khổ tu, pháp lực trong cơ thể cậu cũng là tiến bộ vượt bậc, tăng lên tới 13.3, đã trở thành thứ hai toàn lớp.
Nghĩ tới đây, Trương Vũ trên mặt liền dâng lên một tia cổ quái: "Tiềm lực kinh người, khả năng tự điều tiết tuyệt vời, có cái tốc độ tiến bộ này không kỳ quái."
"Sao dạo gần đây tốc độ tiến bộ của A Chân cũng càng lúc càng nhanh vậy?"
"Chẳng lẽ nàng cũng đã khai mở rồi sao?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất