Không Được Bước Vào Văn Phòng Của Tôi

Chương 6: [HẾT]

Chương 6: [HẾT]
Năm tôi mười tuổi, em họ đến nhà chơi, nó bảo muốn chơi trò đóng vai gia đình, nhưng thiếu người nên ra ngoài tóm một đứa bé gần đó.
“Em sẽ làm mẹ.” Em họ nói.
“Vậy anh làm ba hả?” – Tôi hỏi.
Nó bĩu môi: “Dĩ nhiên là không! Anh làm con trai em chứ!”
Tôi lập tức nghiêm chỉnh đứng nghiêm.
Nó chỉ vào cậu bé trông ngoan ngoãn đang đứng im bên cạnh: “Cậu sẽ làm vợ anh Trình!”
Cậu bé nhỏ nhắn, trắng trẻo như búp bê sứ, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong trò chơi của em họ, chúng tôi tổ chức hôn lễ, còn viết cả hôn thư theo yêu cầu bắt buộc của nó.
“Cậu còn đem cái đó về nhà thật hả?” Tôi không nhịn được biểu cảm trên mặt. Tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng bố mẹ của Bách Trục Thanh sẽ nghĩ gì khi thấy cái đó! Có khi tưởng tôi là biến thái!
Cậu ấy nhẹ nhàng trấn an: “Tôi giấu rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Chín năm sau mới lấy ra cho họ xem.”
Tôi nghẹn họng.
“Thầy Trình, ba mẹ tôi đều biết tôi thích thầy.”
Mặt tôi đỏ ửng, tự dưng thấy thật ngại.
“Ba mẹ thầy cũng biết đấy.”
“Hả… gì cơ?”
Tôi đứng sững tại chỗ.
Thứ Bảy, tôi lái xe về nhà.
Tôi thử dò hỏi: “Mẹ, mẹ có quen ai họ Bách không, năm nay hai mươi sáu tuổi…”
Bà Vương lau miệng: “Con nói Tiểu Thanh à?”
Tiểu Thanh? Tôi rùng mình, tự giác nghiêm trang.
“Hai người… quen nhau à?”
Chị Trình cười khẩy: “Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi à?”
Tôi rót cho chị tách trà, nghiêm túc nói: “Kể hết đi.”
Chị nhướng mày cười cười: “Mười tám năm trước, chị thấy một bức hôn thư trong hòm thư nhà mình, còn trang trí mấy bông hoa nhỏ. Ban đầu tưởng ai đùa, nhưng năm nào cũng có, liên tục sáu năm. Sau này, trong một bữa tiệc của nhà họ Bách, chị gặp được ‘em dâu chưa từng gặp mặt’ của mình.”
Tôi cúi đầu không nói.
“Cậu ấy thừa nhận hôn thư do mình viết, nội dung là do em đặt. Còn nghiêm túc nói muốn thực hiện lời hứa hôn. Trình Tuế An, em giỏi thật đấy, viết hôn thư như bán thân khế vậy.” Chị trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cười trừ, lúc đó đúng là có lên mạng tra một số thứ thật.
Chị nói tiếp: “Cậu ấy hay đến các buổi tiệc, chắc mong gặp em, nhưng đáng tiếc là em trai chị xưa nay không tham gia mấy dịp đó. Chín năm trước, trên gác lầu, cuối cùng hai đứa cũng gặp nhau. Chị cũng thấy thở phào. Cậu ấy nhận ra em ngay, chỉ có em là vẫn ngu ngơ. Chiếc mô-tô đó cũng là cậu ấy tặng. Từ đó trở đi, mỗi năm cậu ấy đều gửi quà sinh nhật cho em.”
Quà sinh nhật?
Tôi ngẩng đầu: “Quà gì cơ?”
Bà Vương liếc tôi: “Con không phát hiện mỗi năm đều có thêm một món quà sao?”
“Tưởng là mọi người tặng dư một món!”
“Vậy… mọi người đều biết cậu ấy?” Tôi sửng sốt hỏi.
Chị Trình nghiêng đầu: “Chứ em tưởng sao em sống đến 28 tuổi mà không bị giục cưới?”
“Không phải vì em thích đàn ông à?”
“Thích đàn ông vẫn có thể đi xem mắt mà...”
Chị thong thả nói tiếp: “Bách Trục Thanh từ lâu đã được nhà mình chấp thuận rồi.”
Tôi nghẹn họng, mặt xám như tro, thất thần lên lầu.
“Em thử lục lại mấy món quà đó xem, biết đâu bên trong còn có gì thú vị.” Chị đưa cho tôi xấp hôn thư, cười khẩy.
Tôi mở thùng đồ, thật ra cũng từng thắc mắc sao năm nào cũng có một con heo đất nhỏ, nhưng không nghĩ gì nhiều, lắc không có tiếng nên cứ nghĩ là trống rỗng.
Tôi nhìn chín con heo gốm xếp quanh mình, hít một hơi sâu, chuẩn bị mở nắp.
Con đầu tiên, bên trong có một tờ giấy và tấm ngân phiếu hai nghìn.
【Anh Trình, em đã nhảy lớp, giờ đang học lớp 12. Đây là tiền thưởng cuộc thi toán, chúc anh sinh nhật 19 tuổi vui vẻ. Nét chữ còn non nhưng sắc sảo.
Con thứ hai, cũng có giấy và ngân phiếu, lần này là tám nghìn.
【Anh, em đậu vào đúng trường đại học của anh rồi, còn được học bổng nữa, chúc anh sinh nhật 20 tuổi vui vẻ.】
Tiếp theo là vài tấm phiếu nữa, đến con heo thứ sáu.
【Anh, em tiếp quản công ty rồi, đây là số tiền đầu tiên kiếm được, để mua đồ ăn ngon cho anh.】
Tôi nín thở. Nhìn những con số dài dằng dặc phía sau. Ăn cái gì cơ, vàng ròng à? Tôi là yêu quái nuốt vàng chắc?
Mấy con sau số tiền càng lúc càng lớn, đến con cuối cùng.
【Anh, em đoán là anh chưa phát hiện ra mấy món nhỏ này, em định đến tìm anh. Nếu anh không nhận ra em, thì phải bị phạt.】
Tôi nhớ lại lần đầu gặp... không, là lần gặp gỡ hỗn loạn trong văn phòng.
Đây là "hình phạt" của cậu sao?
Được thôi, tôi đúng là bị trừng phạt thật.
Tôi nhìn đống đồ dưới chân, lòng dâng trào.
Chín năm của Bách Trục Thanh, nét chữ dần trưởng thành, càng lúc càng sâu lắng.
Tôi khẽ mím môi.
Đột nhiên… thật muốn gặp cậu ấy.
...
Hôm sau, tôi hẹn gặp Bách Trục Thanh.
“Tại sao cậu không nói là chúng ta gặp nhau từ mười tám năm trước?”
Cậu ấy cúi mắt, che đi cảm xúc.
“Nếu nói là mười tám năm trước, thầy sẽ chỉ coi tôi là trẻ con thôi.”
Tôi không phản bác nổi, đúng là vậy thật.
“Thế sao lại đi gặp bố mẹ tôi trước? Bình thường phải yêu nhau trước rồi mới gặp phụ huynh mà?” Tôi trừng mắt.
Cậu ấy vuốt nhẹ mép cốc, trầm mặc một lúc rồi nói:
“Vì tôi không chắc chắn. Tôi sợ, nên bắt đầu từ chỗ dễ nhất.”
“Cậu giỏi thế, sợ gì chứ?” Tôi không vui.
Cậu thở dài:
“Anh à, dù giỏi mấy thì cũng không đoán được người mình thích nghĩ gì đâu.”
Ngón tay tôi run nhẹ, rụt lại như bị bỏng.
Tôi hơi bối rối:
“Nếu tôi không thích cậu thì sao?”
Áp suất quanh cậu ấy như giảm hẳn. Tôi vội bổ sung:
“Tôi nói là giả sử, giả sử thôi!”
Vừa nói xong mới nhận ra – nghe như kiểu tôi có thích cậu ấy vậy.
Hiển nhiên Bách Trục Thanh cũng nhận ra, nhìn tôi không rời mắt:
“Tôi đã nói với dì rồi, nếu anh không thích tôi, thì đừng nói là tôi từng gặp họ, tránh làm anh thấy áp lực.”
Tôi gõ nhẹ lên bàn, do dự:
“Vậy còn chín bức hôn thư, chín món quà thì sao?”
“Đó là mối đơn phương của tôi, sao lại để anh phải gánh?” Cậu đáp đầy nghiêm túc.
“Nếu sau này anh lấy vợ, tôi sẽ lấy lại hôn thư…”
“Lấy lại hôn thư thì làm sao kết hôn được?” Tôi buột miệng.
Nhìn ánh mắt sáng lên của cậu ấy, tôi vội cầm ly café lên uống một ngụm để che giấu.
“... Anh muốn cưới tôi sao?”
“Cưới nữa là lần thứ ba rồi đấy, quá tam ba bận.”
“Ba lần là phát tài.”
Ờ ha, nghe cũng có lý.
Tôi cũng không phải kiểu lằng nhằng, với lại tôi là người lớn tuổi hơn.
Mặc dù hơi lúng túng nhưng tôi vẫn nói thẳng:
“Hẹn hò không? Mục tiêu là kết hôn.”
Cậu ấy đứng bật dậy, lồng ngực phập phồng, mặt đỏ rực, lan đến tận tai.
“Có chứ!”
Mọi người xung quanh đều ngoái nhìn, nhưng tôi không còn để ý mất mặt hay không nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bách Trục Thanh mất bình tĩnh thế này.
Khóe môi tôi khẽ cong lên, vành tai cũng ửng hồng.
“Vì thấy đẹp mà động lòng sao?” tôi trêu, mắt sáng long lanh.
Cậu ấy bật cười, giọng dịu dàng đáp:
“Là một lòng suốt chín năm.”
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất