Không Được Bước Vào Văn Phòng Của Tôi

Chương 5

Chương 5
Chúng tôi đi ngang qua con hẻm nhỏ bên cạnh trường, tình cờ trông thấy cô Giang đang đeo khẩu trang, dáo dác nhìn quanh rồi rẽ vào khúc cua.
Tôi định lên tiếng chào, nhưng lại thấy một người đàn ông bước ra từ chỗ tối.
Cô Giang là con gái, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
Tôi lo lắng bước theo, Bách Trục Thanh cũng không ngăn cản.
Người đàn ông lạ kia đang đến gần cô Giang!
Tôi đang định lên tiếng thì bị Bách Trục Thanh bịt miệng lại, giây sau, cô Giang chủ động ôm lấy người kia.
Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc, Bách Trục Thanh tựa cằm lên vai tôi, khẽ bật cười:
“Đó là đàn anh tôi, Chúc Tầm, tốt nghiệp khoa Toán trường A, mới được thăng lên giáo sư. Đàn anh nói có bạn gái rồi, không ngờ lại là cô Giang đấy.”
Cậu ấy như thể vừa lòng, khẽ khàng ừm ừm mấy tiếng.
Không biết hai người họ nói gì, nhưng cô Giang bất ngờ kiễng chân lại gần Chúc Tầm, lúc này có một bàn tay đưa lên che mắt tôi.
“Thầy Trình, lễ nghĩa không cho nhìn trộm.” Bách Trục Thanh mỉm cười.
Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ, vội kéo cậu rời khỏi chỗ đó.
Trên đường về, cả hai đều im lặng. Tôi muốn làm bầu không khí bớt căng nên tìm chuyện để nói:
“Đàn anh của cậu là giáo sư hả, giỏi thật.”
Bách Trục Thanh hơi khựng lại, chỉ “ừ” một tiếng.
“Anh ấy vẫn dạy ở trường A à?”
“Ừ.”
“Wow, thật là…” giỏi ghê.
Bách Trục Thanh nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm, tôi lập tức cảm thấy có nguy hiểm:
“Sao vậy?”
Ánh mắt cậu ấy dần lộ ra vẻ bất an:
“Thầy Trình thích bạn đời tương lai là giáo sư à?”
Tôi thấy khó hiểu, suy nghĩ kiểu gì mà ra được kết luận đó?
Tôi vốn định đánh trống lảng, nhưng nhìn thấy cậu mím chặt môi, tôi đổi lời:
“Không cần đâu, giáo sư nghe đã thấy quá giỏi, tôi cảm thấy mình như người thường, chắc khó mà gần được. Tôi vẫn thích kiểu người mà ở bên thấy thoải mái thôi.”
Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, khoé môi cong lên như thể đang đắc ý:
“Tôi biết ngay mà.”
Biết cái gì chứ?
...
“Tôi đưa cậu về nhà nhé?” Tôi hỏi.
Bách Trục Thanh ngẩn ra:
“Không phải thầy định đưa tôi về nhà thầy sao?”
Tôi lờ đi ánh mắt cậu ấy:
“Không tiện lắm.”
Cậu ấy cụp mắt, tiếp tục đóng vai người say.
Tôi thở dài:
“Hôm nay không được thật, chị tôi đang ở nhà.”
Cuối cùng cậu ấy cũng chịu nói địa chỉ.
Chúng tôi bắt xe về chỗ cậu ấy:
“Mật khẩu là gì?”
“csa0302.”
Tay tôi hơi run khi nhập mật khẩu.
Tôi đỡ cậu ngồi xuống sofa, rồi vào bếp rót nước.
“Tự vào phòng được chứ?”
Cậu đang với tay lấy cốc nước thì lập tức rũ tay xuống:
“Thầy Trình, tôi không còn chút sức nào nữa, e là lại phải làm phiền thầy rồi.”
Tôi vừa tức vừa buồn cười, cũng đành chịu.
Tôi dìu cậu vào phòng, trong lúc nhìn quanh, ánh mắt tôi dừng lại nơi chiếc khung ảnh đầu giường, lòng chợt khựng lại.
Vẻ mặt tôi dần nghiêm lại, ánh nhìn dành cho cậu ấy cũng trở nên phức tạp.
“Bách Trục Thanh, chúng ta thật sự chỉ gặp nhau đúng một lần vào chín năm trước thôi sao?”
Người đang nằm trên giường quay lưng lại, bật cười lơ mơ. Nhưng câu nói tiếp theo của cậu như sét đánh ngang tai:
“Anh, hôn thư tôi vẫn còn giữ đấy.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất