Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Chương 11: Thật Lạn Mặt

Chương 11: Thật Lạn Mặt
Kiều Uẩn đứng thẳng người, khẽ lôi kéo mí mắt, không nhìn hắn, hàng lông mi dài che khuất đi ánh mắt cùng thần sắc bên trong.
Lục Cảnh Tri há to miệng, thanh âm có chút mất tự nhiên, "Không quen sao? Không quan hệ, từ từ rồi sẽ quen thôi."
Kiều Uẩn nghiêng đầu, khẽ "Ừm" một tiếng, trong lòng không yên.
Lục Cảnh Tri liền cho rằng Kiều Uẩn sợ hắn, có đôi khi hắn đích thật là nghiêm túc quá một chút.
Nghĩ đến đây, hắn có chút buồn rầu, nên làm sao để kéo gần quan hệ với Kiều Uẩn đây?
"Kiều Kiều, đưa cái ly cho ta."
Từ phòng bếp đi ra, Tô Miên thấy hai anh em họ đứng im ở cầu thang, chủ động đi tới cầm lấy cái ly, tự nhiên đưa tay xoa đầu Kiều Uẩn.
"Ngoan, mau đi nghỉ ngơi đi con."
Kiều Uẩn ngoan ngoãn gật đầu, bước chân nhẹ nhàng lên lầu.
Lục Cảnh Tri nhìn chằm chằm vào tay mẹ mình một hồi lâu, mới không cam lòng nói: "Sao mẹ lại được sờ đầu em ấy?"
Tô Miên kiêu ngạo nói: "Bởi vì mẹ thương Kiều Kiều."
"Con cũng thương, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi." Lục Cảnh Tri bất mãn.
Tô Miên không thể không nhắc nhở hắn:
"Con xem con đối xử với Kiều Kiều thế nào, đối với Đình Đình lại thế nào, đều là em gái con, con không nên đối xử khác biệt như vậy."
"Con có lúc nào đối xử khác biệt đâu? Con không có mà." Lục Cảnh Tri không thừa nhận.
"Con chính là đối xử khác biệt đấy, con cứ như thế này, coi chừng Kiều Kiều cả đời này cũng không gọi con một tiếng anh hai đấy."
Tô Miên lười tranh cãi với đứa con trai ngốc nghếch này, quay người trở về phòng bếp.
Lục Cảnh Tri đứng tại chỗ một hồi lâu, mệt mỏi thở dài một tiếng, trong nhà này, hình như chỉ có Lục Đình là hiểu được nỗi khổ tâm của hắn.
...
Trong phòng ngủ.
Tô Miên nhìn chằm chằm vào lọ kem dưỡng da trên tay một hồi lâu, mới hít sâu một hơi, lấy một ít ra.
Một mùi hương thơm thoang thoảng lan tỏa, nghe rất dễ chịu.
Nàng lấy hết dũng khí, xoa lên mặt.
Khi thoa lên, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, không hề có cảm giác nhờn dính.
Tô Miên trong lòng có chút ngoài ý muốn, nàng vừa xoa mặt, vừa mát xa, vừa từ phòng tắm đi ra.
"Lão Lục à."
Lục Duệ với đôi mắt sắc bén, đang nhìn chằm chằm vào bức tranh ở đầu giường, nghe vậy liền quay đầu lại.
"Ái chà!"
Nhìn thấy khuôn mặt xanh mơn mởn của Tô Miên, ông suýt chút nữa đã thốt lên câu "Yêu tinh, ngươi là ai?".
Lục Duệ trấn tĩnh lại, nói: "Bà thật dùng nó à, không sợ dị ứng sao? Chẳng phải bà thuộc loại da mẫn cảm à?"
Ông và Tô Miên là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, yêu đương, kết hôn, trên người bà có bệnh tật gì, ông đều biết rõ.
Tô Miên trừng mắt liếc ông một cái, "Ông không hiểu đâu, đây là quà con gái tặng cho tôi, nếu đến lúc đó nó hỏi cảm giác sau khi dùng thế nào, đương nhiên tôi phải dùng thử trước thì mới biết mà nói chứ."
Lục Duệ lắc đầu bật cười, "Vì con gái mà bà cũng liều mạng thật đấy."
Tô Miên liếc nhìn đầu giường, cười: "Còn nói tôi, ông còn không phải treo bức tranh kia ở chỗ dễ thấy như vậy sao, mà bức này tôi nhớ rõ là ông ghét nhất đồ giả, Lục đổng giả mạo mà?"
Lục Duệ ho khan một tiếng: "Dù là đồ giả, nhưng cũng là món quà đầu tiên con gái tặng cho tôi, là tín hiệu con bé muốn biểu đạt sự thân thiện với chúng ta."
Tô Miên cẩn thận nhìn nhìn, do dự nói: "Sao tôi nhìn nét bút này giống thật thế?"
Lục Duệ quả quyết bác bỏ: "Không thể nào, Kiều An đại sư đã tuyên bố gác bút rồi, cho dù có tiền cũng không mua được, huống chi Kiều Kiều mới từ nông thôn lên, làm sao mà mua được chứ."
Tô Miên cũng thấy ý tưởng của mình thật nực cười, thấy thời gian không còn sớm, liền quay người trở lại phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.
Lục Duệ lại nhìn bức tranh một hồi, liền đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên.
"Á!"
Lục Duệ giật mình, vội vàng chạy về phía phòng tắm.
"Sao vậy? Bị dị ứng à? Mau đi bệnh viện với tôi, không khéo lại thành lạn mặt đấy!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất