Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Chương 22: Bắt đầu vận động đổ mồ hôi đi thôi

Chương 22: Bắt đầu vận động đổ mồ hôi đi thôi
Nàng suy tư một chút, thăm dò ra giá: "Ba trăm?"
Lệ Hàn Châu tức giận bật cười, "Ta chỉ đáng giá ba trăm thôi sao?"
Kiều Uẩn quay đầu, "Thấy ít à? Vậy thôi vậy, ngươi đi đi, ta gọi người khác."
Biết bao nhiêu danh môn khuê các muốn trèo lên giường hắn còn không được, hắn hiện tại chủ động đưa tới cửa, thế mà chỉ đáng ba trăm đồng?
Lệ Hàn Châu có chút không cười nổi, "Gọi người khác? Ngươi thiếu đàn ông đến vậy sao?"
Kiều Uẩn khẽ nâng đôi mắt một mí, ít lời mà nhiều ý tứ nói: "Thiếu, muốn vận động, một mình sẽ mệt, không muốn, nên thiếu."
"Ba trăm, nhiều lắm rồi."
Kiều Uẩn có mái tóc xoăn tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn, vài sợi tóc hơi quăn buông lơi trên hàng mi dài, môi hồng răng trắng, vừa tinh xảo lại xinh đẹp.
Lệ Hàn Châu không đúng lúc lại suy nghĩ, xinh đẹp lại chủ động như vậy, chắc hẳn người đàn ông nào cũng khó mà giữ mình.
Hiện tại chọn trúng mình, mắt nhìn cũng được đấy, không tệ lắm.
"Ba trăm, được thôi."
Lệ Hàn Châu cười tản mạn đầy sức hút, trong lòng còn có ý trêu đùa.
Ánh mắt Kiều Uẩn dừng trên bộ âu phục của hắn, "Cởi quần áo ra đi, không thì sẽ bẩn."
Lệ Hàn Châu khựng lại một chút, ngón tay thon dài chậm rãi cởi cúc áo, toát lên vẻ quý phái khó tả.
"Không vào phòng à?"
Kiều Uẩn liếc xéo hắn một cái, "Vì sao phải vào phòng?"
Lệ Hàn Châu khẽ liếm môi, như cười mà không phải cười, "Bé người mà gan lớn, còn khá là thoáng đấy."
Không biết hắn đang nói những chuyện lộn xộn gì, Kiều Uẩn đi về phía phòng vệ sinh.
Lệ Hàn Châu híp mắt, địa điểm tùy tiện như vậy, người thì lại thích sạch sẽ, chắc cũng không làm gì mình đâu, tắm cũng coi như tắm không.
Hắn cởi áo khoác tiện tay ném lên ghế sofa, đầu ngón tay dừng lại trên cúc áo sơ mi.
Còn chưa quyết định có nên khoe nửa thân trên, hù nàng một phen hay không.
Thì giọng Kiều Uẩn từ phía sau truyền đến.
"Cầm lấy."
Lệ Hàn Châu xoay người lại.
Kiều Uẩn nhìn hắn.
Đưa cây chổi trong tay ra trước mặt hắn, đôi mắt đen láy nhìn thẳng.
"Bắt đầu vận động đổ mồ hôi đi."
Lệ Hàn Châu: "..."
"...!?"
Không khí chìm vào sự tĩnh lặng quỷ dị, còn có một tia ngượng ngùng khó hiểu.
Trầm mặc một hồi, Lệ Hàn Châu khó khăn lắm mới thốt ra hai chữ: "Cái gì?"
Kiều Uẩn kỳ quái: "Sao vậy? Bây giờ đã hai giờ chiều rồi, làm xong sớm thì ăn cơm chiều sớm, tôi đã gọi món ngon rồi, yên tâm bao ăn."
Lệ Hàn Châu quái dị liếc nhìn bộ âu phục vừa cởi, lại liếc nhìn cây chổi, biểu cảm có thể gọi là "đại hỉ hàng năm".
Hắn hiểu ra rồi.
Vận động = quét dọn phòng.
Ba trăm đồng = tiền công.
Cởi quần áo = sợ bị bụi bẩn làm bẩn.
Lệ Hàn Châu cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa của câu nói mà Thẩm Kỳ từng nói, ngượng đến mức muốn đào cả móng chân.
Hắn hỏi: "Đùa tôi à?"
Kiều Uẩn vẻ mặt ngơ ngác, "Là anh đồng ý vận động cùng tôi mà."
"..."
Vậy là hắn bị Kiều Uẩn đùa bỡn trong tình huống mà hắn cũng không hề hay biết?
Lệ Hàn Châu đỡ trán, bực bội cười vài tiếng, "Em đúng là..."
Quái thú vị.
Quái hay ho.
Kiều Uẩn lẳng lặng nhìn hắn cười như động kinh, không để ý tới, bắt đầu lau bàn.
Nửa năm không về, bụi bặm quá nhiều.
Phải làm xong trước khi trời tối, về Lục gia sớm một chút, không phải là sợ họ lo lắng, chỉ là không muốn bị họ hỏi han lung tung.
Kiều Uẩn vẫn chưa thực sự quen với sự quan tâm của họ.
Thấy Kiều Uẩn đã chọc cười mình, Lệ Hàn Châu quyết định tạm thời hạ thấp tư thái, cùng nàng quét dọn phòng.
Kiều Uẩn liếc nhìn, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lệ Hàn Châu quét rác, cảm thấy mình sắp đến gần một bước trong việc kết bạn.
Suy nghĩ của nàng bay về quá khứ rất lâu về trước.
"Chẳng qua chỉ là một con robot mà cũng muốn làm người cao đẳng? Nực cười!"
Kiều Uẩn đột nhiên hồi thần, ánh mắt trở nên đầy công kích, trước mắt dường như xuất hiện vô số mã code hỗn loạn.
Vì sao ta không thể làm người!
Ta có thể.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất