Chương 24: Ta đã báo thù
Kiều Uẩn cầm lấy đôi đũa, trong đôi mắt lãnh đạm thường ngày ánh lên một chút mong chờ. Nàng gắp một miếng thịt, đưa vào miệng, dừng lại một lát rồi nuốt xuống.
Lệ Hàn Châu chăm chú nhìn nàng ba giây, trong lòng yên tâm, cũng gắp một miếng thịt. . .
Sau đó, anh lặng lẽ đặt đũa xuống, khẽ động môi mỏng: "Lần đầu tiên xuống bếp, có chút không quen."
Kiều Uẩn hiểu ý, gật đầu: "Ừ, đúng là có chút không quen, lại còn sống nữa."
Lệ Hàn Châu không tự rước nhục vào thân, cuối cùng gọi trợ lý đặt đồ ăn mang đến, thề sau này sẽ không bao giờ vào bếp nữa.
Hai người ăn xong bữa tối do nhà hàng năm sao giao đến thì đã gần bảy giờ. Kiều Uẩn bắt đầu đuổi người: "Công việc của anh kết thúc rồi, anh nên về đi thôi, đây là tiền lương của anh."
Cái cảm giác dùng xong liền vứt này khiến Lệ Hàn Châu bật cười, anh hạ giọng trêu chọc nàng: "Kiều bé ngoan, ba trăm tệ này coi như là anh cho em tiền ăn vặt đi."
"À." Kiều Uẩn nhanh chóng thu lại tiền.
Lệ Hàn Châu: ". . ."
Anh cảm thấy có lẽ ngay từ đầu Kiều Uẩn đã không định trả tiền cho anh rồi.
Khi Lệ Hàn Châu chuẩn bị ra cửa, Kiều Uẩn đưa cho anh túi rác hôm nay: "Làm phiền anh."
Ánh mắt Lệ Hàn Châu lạnh lùng, tỏ vẻ cự tuyệt.
Nhưng nhìn đôi mắt to vô tội của cô gái nhỏ, cũng không biết có phải là gặp quỷ hay không, anh lại tự nhiên mà nhận lấy.
. . .
Lệ Hàn Châu dáng người thẳng tắp đứng trước thùng rác, nhìn chằm chằm mười ngón tay chưa từng dính nước, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ phức tạp.
Rốt cuộc, hôm nay anh bị làm sao vậy?
Rõ ràng là định trêu chọc Kiều Uẩn một chút.
Tại sao lại lưu lại làm việc như người hầu? Thậm chí còn hạ mình nhận ba trăm tệ?
Nghĩ đến đôi mắt mệt mỏi, lười biếng của Kiều Uẩn, Lệ Hàn Châu giật giật cà vạt.
Kẻ có độc không phải Kiều Uẩn, mà là đôi mắt của nàng.
Con hẻm vắng vẻ đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, Lệ Hàn Châu chậm rãi ấn nút nghe.
"Lệ ca, anh tập thể dục xong chưa?" Thẩm Kỳ trong lòng vô cùng tò mò.
Lệ Hàn Châu cười lạnh một tiếng: "Liên quan gì đến cậu?"
Chuyện hôm nay anh làm người hầu cho người khác, chết cũng phải mang xuống mồ.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, mới nói: "Lệ ca, anh để ý cô bé kia rồi à?"
"Cậu cho rằng tôi là cầm thú?" Lệ Hàn Châu bước những bước dài đi ra ngoài, không biết nghĩ đến điều gì, anh khẽ cười: "Cũng thật là một đứa trẻ đáng yêu."
Thẩm Kỳ: Tôi nói cho anh biết, ý tưởng của anh rất nguy hiểm đấy.
Lệ Hàn Châu quả thực không có ý gì với Kiều Uẩn, có lẽ là ấn tượng lần đầu gặp mặt Kiều Uẩn đã để lại cho anh một cảm giác khác lạ, nên lần này anh mới nảy sinh tâm tư trêu đùa.
Mặc dù cuối cùng mọi chuyện đi theo một hướng hoàn toàn khác.
Nếu Lệ Miểu có được một nửa sự ngoan ngoãn, an tĩnh của Kiều Uẩn, chắc anh cũng không đến nỗi già đầu rồi mà vẫn phải xách cổ áo Lệ Miểu.
Thật là.
Em gái so với em gái, tức chết anh trai.
. . .
Nhìn theo Lệ Hàn Châu xuống lầu, Kiều Uẩn nghiêng mặt, khẽ nhướng mí mắt: "Ra đi."
Một lát sau, ba bóng người cao lớn, vạm vỡ từ cầu thang đi xuống, toát ra một thân sát khí, rõ ràng là người luyện võ.
"Kiều giáo sư." Người đàn ông dẫn đầu cung kính nói: "Chúng tôi đến để bảo vệ ngài, ngài yên tâm bình thường chúng tôi sẽ không xuất hiện."
Kiều Uẩn nhìn anh ta một cái, không chút do dự nói: "Là anh à, Chu Du."
Chu Du kinh ngạc đến mức cảm thấy vinh dự: "Không ngờ Kiều giáo sư vẫn còn nhớ đến tôi."
Kiều Uẩn nói: "Tôi trí nhớ tốt."
Chu Du vừa khó hiểu vừa cảm thấy vinh hạnh, không hổ là Kiều giáo sư, quá thông minh. Nghĩ đến người đàn ông vừa rồi, anh ta không nhịn được nói: "Giáo sư quen biết Lệ gia?"
Kiều Uẩn lắc đầu: "Anh ta không biết tôi."
Chu Du yên tâm, vẫn nhắc nhở: "Có lẽ Kiều giáo sư không biết, Lệ gia đánh giá ngài không tốt lắm, tôi đề nghị ngài nên tránh xa anh ta một chút."
Kiều Uẩn không để ý nói: "Không sao, tôi đã báo thù rồi, chúng ta đã thanh toán xong."
Chu Du: ? ?
Anh ta nghĩ đến Lệ gia vừa xách túi rác xuống lầu với vẻ mặt khó chịu, cảm thấy mình có lẽ đã bỏ lỡ điều gì đó.
.