Không Giấu Kỹ Áo Lót Liền Muốn Thừa Kế Ức Vạn Gia Sản

Chương 03: Không đến 25 tuổi không được yêu đương

Chương 03: Không đến 25 tuổi không được yêu đương
Còn chưa kịp để nàng lên tiếng, Lệ Miểu đã bừng tỉnh đại ngộ mà nói: "Ngươi là đổi xác rồi à? Nghe nói hiện tại có rất nhiều người làm như vậy. Ngươi đổi ở chỗ nào mà thật đến thế kia!"
Tiểu đồng bọn mới quen của nàng có lòng tự trọng rất cao.
Thật sợ hãi đi, lần đầu tiên tiếp xúc với một mặt phồn hoa của thế giới này, lại còn phải đối mặt với những người xa lạ là cha mẹ ruột.
Anh anh ~ Đây đúng là một tiểu đáng thương tuyệt thế.
Kiều Uẩn: ". . ."
Lệ Hàn Châu khẽ cười một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Ngay lúc đó, Kiều Uẩn đưa điện thoại di động tới.
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên vô lăng, giọng điệu lười biếng hỏi nàng: "Ừ?"
Kiều Uẩn kỳ quái nói: "Không thêm phương thức liên lạc sao?"
Đôi mắt Lệ Hàn Châu tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kiều Uẩn.
Hai tròng mắt nàng trong veo, hàng mi dài cong vút, mái tóc đen buông xõa, mềm mại lại hơi xoăn, nhìn chẳng khác nào một con thú nhỏ vô hại mềm mại như nhung.
Thật khó tưởng tượng, chẳng lẽ Kiều Uẩn đang cố ý quyến rũ hắn?
Một lúc lâu sau, khóe miệng Lệ Hàn Châu lộ ra một nụ cười đầy ý vị, duỗi ra ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lấy đi điện thoại của Kiều Uẩn, thêm phương thức liên lạc.
Khi đưa điện thoại trả lại cho Kiều Uẩn, Lệ Hàn Châu vô tình chạm vào đầu ngón tay nàng, đợi đến khi rụt tay lại, hắn không khỏi xoa xoa đầu ngón tay, chậm rãi cười khẽ một tiếng: "Bàn tay nhỏ nhắn, còn rất mềm mại."
Sự mềm mại khiến đầu ngón tay hắn run lên.
Kiều Uẩn liếc nhìn hắn, không để ý đến lời nói ngông cuồng của hắn.
Nhìn trong danh bạ có thêm hai người, nàng cụp mắt xuống, mím môi, khẽ cười.
Gia gia, bước đầu tiên để kết bạn, ta đã hoàn thành!
Vui vẻ ~
Lệ Hàn Châu cụp mắt nhìn nàng, khẽ "Tặc" một tiếng.
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng luôn cảm thấy con người Kiều Uẩn này, trắng hơn cả giấy, như một người máy không có cảm xúc.
"Đi thôi."
Lệ Hàn Châu trêu chọc: "Tiểu bằng hữu, học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ, đừng yêu sớm."
Kiều Uẩn đứng ở giao lộ, gió lạnh thổi tung vạt áo mỏng manh của nàng, chỉ thấy nàng nghiêm túc gật đầu: "Gia gia ta nói, không đến 25 tuổi thì không được yêu đương."
"Gia gia ngươi nói không sai, yêu sớm không tốt cho sự trưởng thành."
Lệ Hàn Châu thấy nàng căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngoan ngoãn gật đầu với mình, không khỏi bật cười.
Cũng khá ngoan ngoãn đấy chứ.
Lệ Miểu vẫy tay với nàng, "Hôm nào gặp lại."
Đến khi chiếc xe biến mất khỏi khúc cua, Kiều Uẩn mới quay người bước vào bên trong.
Thị lực của nàng rất tốt, từ xa đã thấy vợ chồng Lục gia.
Lục phu nhân đã sớm chờ ở cửa, khi nhìn thấy bóng dáng Kiều Uẩn, hốc mắt bà lập tức đỏ hoe, tâm trạng kích động khó tả.
Là anh trai cả, Lục Cảnh Tri trong lòng có chút thấp thỏm.
Ký ức của hắn về em gái đã có chút mơ hồ, không biết cô em gái đã mất tích mấy chục năm của hắn sẽ lớn lên như thế nào.
Đặc biệt là tính cách, liệu có... Ân... Có chút thô lỗ?
Nhưng khi hắn ngước mắt nhìn, con ngươi không khỏi rung động.
Hình ảnh cô gái hương thổ với hai bím tóc sam, khuôn mặt ửng đỏ vì gió cao nguyên mà hắn tưởng tượng hoàn toàn không có.
Đây... Quả thực khác biệt một trời một vực so với tưởng tượng!
Quả nhiên là do hắn xem phim truyền hình quá nhiều.
Kiều Uẩn lớn lên rất xinh đẹp, như búp bê sứ, khuôn mặt tinh xảo kia nhìn thế nào cũng không giống người từ nông thôn ra.
Lục Cảnh Tri thầm nghĩ, có lẽ cô bé đã trang điểm kỹ càng trước khi đến?
Tô Miên không đợi người đến gần, vội bước lên một bước, vừa mừng rỡ vừa lo lắng nói: "Kiều Kiều, về nhà rồi."
Về nhà rồi.
Cứ như thể cô chưa từng biến mất vậy.
Thực ra, Kiều Uẩn không phải bây giờ mới được tìm thấy, nửa năm trước bọn họ đã tìm được Kiều Uẩn, nhưng lúc đó người đã nuôi dưỡng Kiều Uẩn bị bệnh nặng, Kiều Uẩn đã từ chối yêu cầu trở về cùng họ.
Dù họ hứa sẽ mời bác sĩ chuyên nghiệp để chữa khỏi cho người lớn tuổi kia.
Rốt cuộc, ở nông thôn thì có thể có phương pháp chữa bệnh nào tốt?
Nhưng lúc đó Kiều Uẩn chỉ nhìn bà bằng một ánh mắt kỳ lạ mà Tô Miên khó có thể lý giải được.
Cuối cùng, chính người lớn tuổi kia đã mở lời để Kiều Uẩn ở lại với ông một thời gian, bà cảm ơn người lớn tuổi kia đã nuôi dưỡng Kiều Uẩn khôn lớn, dù không nỡ vẫn đồng ý.
Sau đó, họ vẫn giữ liên lạc gián đoạn.
Cho đến hai ngày trước, Kiều Uẩn đột nhiên nói muốn trở về, dù thời gian gấp rút, bà vẫn chuẩn bị kỹ càng để chào đón Kiều Uẩn.
Kiều Uẩn chậm rãi gật đầu, trên mặt không hề có vẻ kích động khi gặp cha mẹ ruột, nhìn họ ba giây mới mở miệng: "Chào mọi người."
Lục Cảnh Tri đứng bên cạnh nhìn vẻ nhiệt tình của mẹ mình, cùng với vẻ lạnh nhạt của Kiều Uẩn, hơi nhíu mày.
Cảm thấy cô bé có chút lạnh lùng, đây đâu phải thái độ khi gặp mẹ ruột.
Tô Miên cũng không phải lần đầu tiên gặp Kiều Uẩn, bà biết tính cách của cô bé là như vậy, nên đã thích ứng tốt.
Dù sao thì bây giờ đã trở về rồi, thời gian sẽ thay đổi mọi thứ.
Lục Cảnh Tri đang định mở miệng, thì thấy ai đó đi tới, ánh mắt hắn lập tức trở nên cưng chiều: "Đình Đình, gió lớn như vậy, sao em lại xuống đây?"
Kiều Uẩn vô thức ngước mắt nhìn sang, liền thấy một cô gái bước tới.
Khuôn mặt cô vô cùng tái nhợt, đáy mắt phủ một lớp sương mờ, chiếc váy liền áo trắng càng làm cô có vẻ yếu ớt, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể ngã gục.
"Đại ca."
Lục Đình dường như rất yếu ớt, phải một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Hôm nay là ngày tỷ tỷ trở về, đương nhiên em phải đến đón tỷ tỷ rồi."
"Đừng gắng sức, em còn đang bệnh." Lục Cảnh Tri tự nhiên đưa tay sờ trán Lục Đình, thấy không bị sốt mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại cảm thấy vui mừng vì Lục Đình đã kiên trì đến đón Kiều Uẩn dù đang bệnh, trước đó hắn còn lo lắng Lục Đình sẽ có khoảng cách với người chị gái đột nhiên xuất hiện này, xem ra hắn đã nghĩ nhiều, cô em gái nuôi này của hắn từ nhỏ đã có tính cách nhu thuận.
Lục Đình cố gắng nở một nụ cười: "Em ngủ một giấc đã khỏe hơn nhiều rồi, em chỉ là muốn sớm nhìn thấy tỷ tỷ thôi."
Lục Cảnh Tri thân mật xoa đầu cô: "Được rồi, biết em đã mong chờ gặp Kiều Kiều từ lâu rồi."
Lục Đình dường như cảm thấy ngại ngùng, e dè chuyển ánh mắt sang Kiều Uẩn.
Ánh đèn đường chiếu vào khuôn mặt Kiều Uẩn, giữa sáng và tối, khuôn mặt này đẹp đến mức quá phận.
Hô hấp của Lục Đình đột ngột dừng lại, móng tay không khỏi đâm sâu vào lòng bàn tay, nụ cười trên mặt cứng đờ, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Cô đã nghĩ rằng Kiều Uẩn luôn sống ở nông thôn, hẳn là sẽ thiếu dinh dưỡng, xanh xao vàng vọt, ít nhất về ngoại hình chắc chắn không thể so sánh với cô.
Nhưng mà...
Lục Đình cố gắng ổn định tinh thần, đi đến trước mặt Tô Miên kéo lấy cánh tay bà, giọng nói mang chút e lệ lại hiếu kỳ nũng nịu: "Mẹ, đây là tỷ tỷ của con sao?"
Cô nũng nịu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kiều Uẩn, không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi biểu cảm nào của cô.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất