Chương 33: Bỏ lỡ cơ hội gả vào hào môn
Lục Tuyết giật nảy mình, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi làm gì vậy? Muốn động tay động chân sao?"
Nói thật, Kiều Uẩn nhìn người mà không chớp mắt lấy một cái, thật là có chút quỷ dị.
Kiều Uẩn vươn tay, giọng nghiêm túc: "Điện thoại, đưa cho ta."
Lục Tuyết cảm thấy có lẽ mình hoa mắt rồi, nếu không sao lại quỷ thần xui khiến đưa điện thoại di động cho Kiều Uẩn, rồi trơ mắt nhìn nàng ta cầm điện thoại mình thao tác một hồi.
"Được rồi."
Kiều Uẩn trả lại điện thoại, nói một cách thấm thía: "Có bệnh thì phải chữa, đừng giấu bệnh sợ thầy. Ngươi yên tâm, ta sẽ giới thiệu cho ngươi bác sĩ khoa mắt nổi tiếng."
Lục Tuyết ngẩn người, một lúc lâu sau vẫn chưa hiểu ra, cái quái gì thế này?
Kiều Uẩn dời tầm mắt sang những người khác, hờ hững nói một tiếng, đôi mắt đen láy hơi sáng lên: "Nhiều người như vậy, có thể mua theo nhóm, được giảm giá đến bảy mươi phần trăm đấy. Nhớ nói là ta giới thiệu nhé, ta còn được hoa hồng nữa."
Nàng kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, bảo đảm: "Yên tâm đi, nhất định có thể chữa khỏi mắt cho các ngươi."
Mọi người: "..."
Lục Đình: "..."
Tâm trạng mọi người tệ thật rồi, đây là có bệnh sao?
Hóa ra nãy giờ bọn họ nói nhiều như vậy, Kiều Uẩn nửa câu cũng không lọt tai?
Cuối cùng còn muốn ăn cả tiền hoa hồng của bọn họ? Đúng là con buôn gian xảo!
Đáng tức hơn là, Kiều Uẩn ra vẻ nghiêm túc quá mức, cứ như thật sự cho rằng mắt bọn họ có vấn đề, chứ không phải đang xỉa xói họ.
Điều này càng khiến người ta tức giận hơn.
Lục Tuyết tức đến muốn hộc máu: "Ai mắt mù hả! Rõ ràng là ngươi dám làm không dám chịu! Đã xuyên đồ nhái thì nên dũng cảm thừa nhận đi!"
"A? Hàng nhái gì cơ?"
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm ấm dễ nghe, khiến da thịt các cô mềm nhũn ra.
Bùi Nghiêu mặc bộ âu phục màu xám khói, chải chuốt tỉ mỉ mái tóc, đuôi mắt hơi xếch lên, khí chất toát ra vẻ tà mị.
Đôi mắt phượng ấy đang cười lấp lánh nhìn họ, khiến mặt ai nấy đều nóng bừng, tim đập loạn xạ.
Ngay lập tức, ánh mắt các cô nhìn Lục Đình tràn ngập sự ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Mọi người nhanh chóng nhường đường cho Bùi Nghiêu, nhìn anh ta bước về phía Lục Đình.
Lục Đình hồi hộp đến nuốt nước bọt, chỉ ngây ngốc nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú tiến về phía mình.
Lục Tuyết nháy mắt với Lục Đình, giọng không giấu được sự ngưỡng mộ: "Thấy chưa, tôi đã bảo mà, Bùi tổng đến vì cậu đấy, còn đích thân đến tìm cậu cơ."
Lục Đình cố kìm nén ý muốn cong môi, giọng điệu thẹn thùng: "Cậu đừng trêu tớ, Bùi tổng chắc chỉ nể mặt bố mẹ tớ nên mới đến thôi."
Thấy Bùi Nghiêu đến gần, Lục Đình mỉm cười ngọt ngào tiến lên đón: "Bùi tổng, chào ngài, cảm ơn ngài tối nay..."
Nhưng Bùi Nghiêu lại lướt qua cô.
Lướt qua.
Cô.
Lục Đình cứng đờ tay đang chìa ra, trơ mắt nhìn Bùi Nghiêu đi đến trước mặt Kiều Uẩn, tươi cười hòa ái dễ gần như nhìn thấy bà nội mình, mở miệng là một tràng những lời có cánh:
"Vị mỹ nhân này, kinh thế hãi tục, kinh tâm động phách, nhìn thấy mà giật mình, cất tiếng hót làm kinh người tiểu thư, ta có vinh hạnh được biết tên cô không?"
Kiều Uẩn im lặng nhìn Bùi Nghiêu không mời mà đến: "..."
Bùi Nghiêu: "..."
Chắc là ảo giác thôi, nếu không thì tại sao anh lại thấy trong mắt Kiều Uẩn hiện lên vô số...
Phạt sao một ngàn lần, một ngàn lần, một ngàn lần, nhớ kỹ phải viết tay màn hình?
Đây là ác mộng trần gian gì vậy?
Anh đến đây để khoe mẽ, chứ không phải để chịu phạt sao!
Bùi Nghiêu hậm hực nói: "Khụ, vị tiểu thư xinh đẹp này trông rất cá tính, không biết ta có vinh hạnh được mời cô một điệu nhảy không?"
Kiều Uẩn lạnh lùng từ chối: "Không nhảy."
Bùi Nghiêu: "..."
Mọi người há hốc mồm nhìn Kiều Uẩn!
Bùi Nghiêu nhận nhầm người rồi sao?
Đó là Kiều Uẩn chứ không phải Lục Đình mà!
Quan trọng nhất là, Kiều Uẩn còn từ chối khiêu vũ với Bùi Nghiêu.
Cô có biết mình vừa bỏ lỡ điều gì không?
Bỏ lỡ cơ hội gả vào hào môn đấy!
.