Chương 49: Ta cũng nghèo quá!
Bùi Nghiêu thành khẩn đề nghị: "Vì sao không đem cô ta đuổi đi? Ta tra được thân thế của cô ta, có chút thú vị, ngươi muốn xem không?"
Kiều Uẩn đưa bàn tay nhỏ lên che khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp chớp đôi lông mi cong vút, một lúc lâu sau, lắc đầu: "Không cần."
Nàng không hiểu lắm về tình thân, nhưng cũng biết, người Lục gia rất coi trọng gia đình hòa thuận, nếu nàng thật sự làm gì đó, họ sẽ khổ sở.
Kiều Uẩn lại bổ sung: "Ta có máy bay tư nhân, cô ta không có. Ta là thủ phủ, cô ta không phải. Ta có cả ngàn bất động sản, cô ta không có. Ta có mấy chục tòa đại sơn có quyền sở hữu, cô ta không có. Ta có vô số độc quyền, cô ta không có..."
Bùi Nghiêu ngẩn người ra một lúc, sau đó vội ngắt lời nàng: "Được rồi, biết rồi, nghe tiếp nữa ta sẽ sinh lòng thù hận với người giàu mất."
Kiều Uẩn ngữ khí lạnh nhạt, nhưng cũng rất nghiêm túc nói: "Ta có, cô ta không có. Cô ta có, ta cũng có, cho nên không cần thiết."
Hơn nữa cho đến bây giờ, nàng đối với Lục gia vẫn không có quá nhiều tình cảm, chỉ là tuân theo lời của gia gia, tiếp tục ở lại Lục gia mà thôi.
Tựa như một nhiệm vụ, nàng chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ này.
Bùi Nghiêu: "..."
Hắn thấm thía nói: "Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên nói với người khác rằng ngươi có nhiều tiền, ta sợ ngươi bị chết đuối trong nước bọt."
Kiều Uẩn nghĩ ngợi, dùng sức gật đầu: "Ừm."
Nàng tán đồng lời của Bùi Nghiêu, người bình thường không thể nào ngông cuồng như vậy.
Bùi Nghiêu im lặng đếm tài sản của mình.
Dựa vào!
Ta thế mà chỉ có trên trăm tỷ giá trị tài sản, ta cũng nghèo quá!
Mười mấy phút sau, Kiều Uẩn rút các dây kết nối, đôi mắt đen trắng rõ ràng đánh giá hai tay của Bùi Nghiêu, chỉ vào những ngón tay bị trầy xước.
"Vì sao lại có vết cắt?"
Bùi Nghiêu chột dạ lảng tránh ánh mắt, mấp máy môi: "Gần đây xem phim Người Nhện, ta muốn thử xem đôi tay này có thể tay không leo núi không."
Kiều Uẩn bất đắc dĩ nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một con gấu con: "Quy tắc an toàn, một..."
"Một ngàn lần đúng không, ta biết rồi." Bùi Nghiêu vội ngắt lời nàng, sợ nghe đến một vạn lần.
Kiều giáo sư đôi khi quá sốt sắng, chỉ là leo một vách đá thôi mà, hơn nữa cuối cùng hắn cũng đã leo lên được.
Máy móc hỗ trợ, thật sự tốn sức!
Đối với sự tự giác của Bùi Nghiêu, Kiều Uẩn rất hài lòng, nàng thu dọn đồ đạc xong xuôi.
"Ta phải đi rồi."
Bùi Nghiêu giữ nàng lại: "Nhanh vậy sao? Ở lại thêm chút nữa đi, ta đã lâu lắm rồi không được ăn cơm em nấu, đồ ăn đều đã mua sẵn cho em rồi."
Hắn ăn qua vô số sơn hào hải vị, tiếc nuối nhất vẫn là tay nghề của Kiều Uẩn, nhất định phải nói là có hương vị của mẹ.
Đương nhiên ý nghĩ này hắn không dám cho Kiều Uẩn biết, hắn xem nàng như mẹ.
"Hôm khác đi." Kiều Uẩn cúi đầu, chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Bùi Nghiêu tự giác tiễn nàng ra cửa, hai người cùng đi ra bên ngoài.
Kiều Uẩn như chợt nghĩ ra điều gì đó, nàng ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đen láy, nhàn nhạt hỏi Bùi Nghiêu:
"Chuyện làm ăn của nhà Lục Tuyết, là anh làm sao?"
Bùi Nghiêu sững sờ một hồi lâu, cố gắng hồi tưởng, mới biết Kiều Uẩn đang nói đến ai, chẳng phải là người hôm đó đã chế nhạo Kiều Uẩn mặc hàng nhái ở chợ sao.
Nghĩ đến những lời gièm pha của bọn họ, xem thường Kiều Uẩn, Bùi Nghiêu hiện tại nhớ lại vẫn còn khó chịu.
Bọn người ngu xuẩn, có biết Kiều giáo sư trân quý đến nhường nào không?
"Không phải ta." Bùi Nghiêu xua tay, không cam tâm nói: "Ta cũng muốn giúp ngươi hả giận, nhưng có người đã nhanh chân hơn ta một bước."
"Ai?" Kiều Uẩn hỏi.
Bùi Nghiêu vốn không muốn cho Kiều Uẩn biết, cho nên mới không hề đề cập đến chuyện này với Kiều Uẩn, nhưng hiện tại Kiều Uẩn chủ động hỏi, hắn không thể không nói.
"Lệ Hàn Châu."