Chương 51: Tôn nữ, ngoan
Kiều Uẩn gật gật đầu, khẳng định nói: "Ngươi giúp ta giáo huấn người xấu, cho nên chúng ta là bằng hữu."
Ánh mắt nàng hướng về phía Lệ Hàn Châu mà dừng lại.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen, trên cùng hai nút áo được mở ra, vừa cấm dục lại vừa tự phụ, tuấn mỹ xinh đẹp không giống người phàm.
Thật khó tưởng tượng loại người này lại xen vào chuyện của người khác, giúp đỡ người khác.
"Chỉ vì giúp ta, nên liền là bạn bè, ngưỡng cửa làm bạn của ngươi xem ra rất thấp."
Lệ Hàn Châu bật cười, cố ý trêu nàng: "Là Lệ Miểu không quen nhìn thấy các nàng khi dễ ngươi, mới cầu xin gia giúp ngươi giáo huấn các nàng, gia là vì muội muội nhà mình, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Đương nhiên, sự thật thế nào, chỉ có người trong cuộc rõ ràng.
Kiều Uẩn khựng lại một chút, sau đó niềm vui trong mắt dần biến mất, cả người trở nên hờ hững và lạnh lẽo.
Cô lười biếng gật đầu: "Thì ra là vậy."
Vậy ra Lệ Miểu mới là bạn của cô, như vậy không cần thiết phải đối tốt với Lệ Hàn Châu.
Kiều Uẩn khẽ gật đầu, ừm, chính là như vậy.
Lệ Hàn Châu trơ mắt nhìn Kiều Uẩn từ "nhiệt tình như lửa" chuyển sang phong khinh vân đạm, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Sự khác biệt trong thái độ này rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn, Lệ Hàn Châu không hiểu sao có một loại cảm giác dời đá ghè chân mình.
"Bất kể thế nào, ngươi quả thực đã giúp ta, dù có lẽ ta không cần, nhưng thiếu cái gì đều phải trả, vậy ngươi muốn gì?"
Kiều Uẩn nhìn về phía anh, ánh mắt không cho phép từ chối.
Nếu Bùi Nghiêu ở đây, phỏng đoán sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc, đây chính là lời hứa của Kiều giáo sư đó! Biết bao nhiêu người cầu thần bái phật mong có được!
Còn không mau nắm lấy cơ hội.
Nhưng Lệ Hàn Châu chỉ nói: "Ngươi vẫn nên đọc sách đi, sau này cố gắng kiếm tiền."
"Yên tâm, ta có tiền." Kiều Uẩn nhíu mày.
"Chút tiền của ngươi, đến một món đồ của ta cũng mua không nổi." Lệ Hàn Châu cho rằng đó chỉ là tiền tiêu vặt vợ chồng Lục gia cho cô.
Kiều Uẩn: "..."
Lệ Hàn Châu lơ đãng nhìn cô, nói: "Dù là người khác, ta cũng sẽ ra tay, dù sao thì gia đây là người có tinh thần chính nghĩa."
Kiều Uẩn tỏ vẻ hoài nghi với lời nói của Lệ Hàn Châu, cô vẫn cố chấp nói: "Chờ khi nào nghĩ ra muốn gì thì nói với ta, lời hứa của ta luôn có hiệu lực."
Lệ Hàn Châu cảm thấy cạn lời, tính cách nhóc con này thật quật cường.
"Thứ ta muốn, chưa có thứ gì mà ta không chiếm được, nếu ta không lấy được, ngươi cũng không có khả năng có được."
Kiều Uẩn cau mày, xoắn xuýt một hồi rồi nói: "Hay là ta nấu cho ngươi một bữa cơm?"
Kiều giáo sư tự tay nấu cơm, biết bao người cầu còn không được.
"Nấu hắc ám liệu lý sao?" Lệ Hàn Châu không chút do dự từ chối.
Kiều Uẩn mím môi, có chút do dự có nên vạch trần hay không, hắc ám liệu lý rõ ràng là anh mới phải.
"Được thôi, đợi sau này nghĩ ra rồi nói."
Lệ Hàn Châu cúi mắt nhìn mái tóc đen nhánh xõa tung của Kiều Uẩn, đôi mắt đen láy, mà lúc này đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm anh.
Bàn tay anh có chút ngứa ngáy, một giây sau, anh đưa tay lên, xoa nhẹ đầu cô một cách tự nhiên.
Cũng khá mềm, giống như mèo vậy.
Mắt Kiều Uẩn hơi mở to, sau một thoáng sợ sệt, cô yêu cầu: "Xoa nữa đi."
Lệ Hàn Châu nhíu mày, dưới ánh mắt thúc giục của cô, anh lại xoa nhẹ một cái, đúng là nhóc con.
"Ông nội ta, mỗi lần xoa đầu ta lực đạo giống như anh."
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong đôi mắt đen láy có một nụ cười rất khẽ, nói ra một câu kinh người: "Anh giống ông nội ta."
Tay Lệ Hàn Châu cứng đờ, một lúc lâu sau, anh lạnh lùng nói: "Tôn nữ, ngoan."
Kiều Uẩn trầm mặc một lát, sau đó đặc biệt xoắn xuýt hỏi anh: "A, vậy ra anh không muốn làm bạn của ta, mà muốn làm ông nội của ta sao?"