Không Làm Vai Phụ

Chương 1

Chương 1
Ngày đầu tiên xuyên không thành nữ phụ ốm yếu trong truyện vườn trường, trên đường đến trường, tôi đi qua một con hẻm nhỏ và nhìn thấy Bùi Văn Cẩm ẩn mình trong bóng tối.
"Chú Vương, dừng xe!"
"Vâng, thưa tiểu thư."
Tôi bước xuống xe, lo lắng cậu ấy gặp nguy hiểm. Khi tôi đến gần con hẻm, bên trong đột nhiên vang lên tiếng khóc lóc chói tai. Một người phụ nữ tóc tai bù xù đang quỳ dưới đất, một tay nắm chặt ống quần của Bùi Văn Cẩm.
"Số tiền này sao mà đủ, sao mà đủ!"
"Cái đồ vong ân bội nghĩa kia, mày quên tao đã nuôi mày lớn như thế nào rồi à, mày chỉ định cho tao từng này thôi sao?"
Tay còn lại của bà ta đập mạnh xuống đất, giọng điệu đầy trách móc.
Tôi dừng bước.
Bùi Văn Cẩm cúi người định đỡ bà ta dậy, nhưng bị đẩy mạnh ra sau, đập vào tường.
"Mẹ." Giọng cậu ấy run rẩy, không biết là vì uất ức hay đau đớn.
"Con không lừa mẹ, con thật sự... đã đưa hết cho mẹ rồi..."
Hóa ra là mẹ cậu ấy.
Bên trong lại vang lên tiếng khóc to nhỏ khác nhau.
"Từng này tiền sao mà đủ, mày không quan tâm mẹ nữa sao, mày muốn mẹ bị người ta đánh đúng không?"
"Văn Cẩm à, chúng ta đừng đi học nữa, chúng ta vào nhà máy làm đi!"
"Được không Văn Cẩm, mẹ, mẹ không muốn bị đánh đâu!"
Bùi Văn Cẩm im lặng rất lâu. Nghe thấy vậy, tôi siết chặt tay rồi lại từ từ thả lỏng.
Bây giờ tôi vẫn chưa thể giúp gì được.
Tôi buộc bản thân phải quay người, từng bước đi về phía xe.
Tôi và Bùi Văn Cẩm còn chưa quen nhau, nếu tôi đột ngột xông vào, có thể sẽ khiến cậu ấy càng thêm khó xử.
"Chú Vương, lái xe đi đi."
Chiếc xe khởi động lại, đi ra đường lớn.
Tôi dựa vào cửa sổ, nhìn những học sinh đang đạp xe đuổi nhau, cười đùa rồi lướt qua.
Cái không khí tự do và nhiệt huyết như thế, lại không thể thổi vào con hẻm tăm tối kia.
Chỉ vì cậu ấy là Bùi Văn Cẩm.
Cậu ấy là nhân vật đối lập với Lâm Diệc Dương, thụ chính của cuốn truyện này, là vai phụ để làm nổi bật Lâm Diệc Dương.
Bùi Văn Cẩm là học sinh nghèo được tuyển thẳng. Bố cậu ấy cờ bạc, bạo lực gia đình, nhưng mẹ cậu ấy lại không chịu ly hôn. Mặc dù chỉ là một học sinh cấp ba, nhưng cậu ấy phải đi làm thêm vài công việc vào ban đêm.
Rồi đem toàn bộ số tiền kiếm được từ công việc vất vả đó nộp hết cho mẹ.
Ở trường, cậu ấy ít nói, bị bạn bè bắt nạt và chế giễu, để làm nền cho sự tươi sáng, hướng ngoại và được yêu mến của Lâm Diệc Dương.
Tác phẩm đã gán cho cậu ấy quá nhiều bất hạnh, chỉ cho cậu ấy một điểm sáng duy nhất là luôn đứng đầu khối. Nhưng điểm sáng đó không phải để bù đắp cho cậu ấy, mà là để Lâm Diệc Dương sau này vượt qua, và được ca ngợi.
Nhớ lại khung cảnh trong con hẻm, tôi cụp mắt xuống.
Khi con rối trong truyện trở thành một con người sống động với đầy đủ hỉ nộ ái ố, với số phận bất công như vậy, liệu cậu ấy cũng có tức giận và không cam lòng giống như tôi không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất