Chương 2
Khi tôi đi về chỗ ngồi, tôi đã vắng mặt ba tuần và nhận được ánh mắt chú ý của cả lớp. Công chính Cố Tri Yến gõ gõ vào bàn tôi:
"Này này, đỡ bệnh rồi à?"
Lời nói là hướng về tôi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bạn cùng bàn của tôi - thụ chính Lâm Diệc Dương.
Giọng điệu ra vẻ bề trên, không tình nguyện, giống như đang bố thí chứ không phải quan tâm.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nếu nói Bùi Văn Cẩm là tấm nền của Lâm Diệc Dương, thì vai diễn của tôi lại là công cụ của Cố Tri Yến. Gia thế của tôi ngang ngửa với Cố Tri Yến, nhưng tôi lại mắc một căn bệnh hiếm gặp. Sau này, tôi sẽ đính hôn với anh ta, trở thành chất xúc tác cho tình cảm của hai nhân vật chính. Cuối cùng, tôi sẽ chết vì bệnh, bố mẹ tôi bị đả kích lớn, sự nghiệp gia đình bị công chính thôn tính.
Nữ sinh ở hàng ghế trên quay lại nhìn tôi đầy lo lắng, những người xung quanh ngày càng vây lại gần. Tôi ngước mắt quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở Cố Tri Yến, cười lịch sự:
"Chưa đỡ hẳn, cho nên đừng cản trở tôi thở."
Cố Tri Yến khựng lại, dừng động tác gõ bàn, nửa ngày mới không thể tin nổi nói:
"Hôm nay cô uống nhầm thuốc nổ à, nói chuyện nghe chối vậy?"
Tôi đứng dậy khỏi ghế, chỉnh lại tay áo, ngước mắt lên đầy thờ ơ.
"Tôi luôn tuân thủ nguyên tắc giao tiếp thân thiện, trừ khi đối phương phá vỡ nó trước."
"Hơn nữa..."
Tôi nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh ta.
"Bảo anh đi mà anh không đi, là muốn giúp tôi chi trả phí y tế à?"
Tôi cười khẽ.
"Vậy thì cảm ơn nhiều lắm."
"Cô..." Tay Cố Tri Yến nắm chặt, lồng ngực phập phồng, nhưng cánh tay anh ta đã bị Lâm Diệc Dương kéo lại. Lâm Diệc Dương có làn da trắng, đôi mắt to và sáng. Cậu ấy lắc đầu với Cố Tri Yến, rồi nghiêm túc nhìn tôi:
"Hứa Thời Thanh, mong cậu tin rằng Cố Tri Yến thật sự quan tâm đến cậu."
"Gia đình hai người là bạn bè lâu năm, coi như thanh mai trúc mã. Cậu ấy không biết nói chuyện, tôi xin lỗi thay cậu ấy, mong cậu tha thứ cho cậu ấy."
Hàng mi cậu ấy chớp chớp, tỏ vẻ mặc tôi xử trí.
Tôi nhìn Cố Tri Yến đờ đẫn nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tủi thân kia, trong mắt anh ta tràn ngập sự xót xa và tức giận đối với tôi, tôi không khỏi cười khẩy:
"Cậu hiểu anh ta như vậy, chi bằng cậu làm bạn cùng bàn với anh ta đi."
Lâm Diệc Dương chợt mở to mắt, có chút vội vã nói:
"Bạn học Hứa, tôi chỉ muốn điều hòa mối quan hệ của bạn bè, nếu cậu không muốn thì không cần miễn cưỡng... không cần phải tức giận..."
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Tôi ngắt lời Lâm Diệc Dương.
"Tôi chỉ muốn làm bạn cùng bàn với Bùi Văn Cẩm, tiện thể đẹp lòng cả đôi bên thôi."
Cũng coi như thành toàn cho cậu và Cố Tri Yến.
Lâm Diệc Dương đứng sững tại chỗ, đôi bàn tay trắng nõn buông thõng khỏi cánh tay của Cố Tri Yến, giọng cậu ấy có chút run rẩy:
"Tại sao? Là tôi đã làm không tốt ở chỗ nào sao?"
Với tư cách là ngôi sao nổi tiếng được yêu thích nhất khối, Lâm Diệc Dương lúc này bày tỏ sự không thể tin nổi trước lời từ chối của tôi. Ánh mắt cậu ấy vô thức liếc về phía chiếc ghế trống cuối cùng, chứa đựng một câu nói chưa được nói ra:
"Tôi thua kém Bùi Văn Cẩm ở điểm nào?"
Tôi thờ ơ vuốt tóc:
"Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn ngồi cùng bàn với người đứng đầu khối."
Mà cậu thì không phải.
Khuôn mặt Lâm Diệc Dương càng thêm tái nhợt, cậu ấy đỏ hoe mắt, đôi môi khẽ hé mở, nhẹ giọng nói:
"Hóa ra là như vậy."
"Thành tích của tôi... quả thực không bằng bạn học Bùi. Tôi đã làm không tốt, mong cậu ấy có thể hòa hợp với cậu."
"Khi nào cậu ấy quay lại, tôi sẽ dọn đi."
Xung quanh tôi là những ánh mắt hằn học, rõ ràng là đang bất bình thay cho Lâm Diệc Dương, nhưng lại ngại gia thế của tôi mà không thể bộc phát.
Tôi lạnh lùng nhìn mọi thứ, chỉ cảm thấy thật buồn cười. Cái đám người tự xưng là chính nghĩa đang ngấm ngầm phán xét tôi này, đã bao nhiêu lần dành cho Bùi Văn Cẩm ánh mắt khinh bỉ và chế giễu rồi.
Họ chưa bao giờ phán xét chính bản thân mình.
Cho nên, tôi không hề quan tâm họ nhìn nhận tôi như thế nào.
Điều tôi quan tâm, chỉ là Bùi Văn Cẩm đang vùng vẫy trong vực thẳm của cuộc sống, hy vọng có người đưa tay ra với cậu ấy.