Không Làm Vai Phụ

Chương 12: Phiên ngoại (Mười năm sau)

Chương 12: Phiên ngoại (Mười năm sau)
Cuối cùng tôi vẫn chết vì bệnh.
Trước khi chết Bùi Văn Cẩm nắm chặt hai tay tôi, lặng lẽ khóc. Cậu ấy đã là chuyên gia cấp thế giới, nhưng vẫn không có cách nào.
Trong đầu tôi, Hứa Thời Thanh nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn cậu."
"Cảm ơn cậu đã cứu nhà họ Hứa, thoát khỏi kết cục trong truyện. Cũng cảm ơn cậu đã sống thật rực rỡ, khiến cho tất cả mọi người đều vô thức quên đi sự thật về bệnh tật."
Tôi dùng chút ý thức cuối cùng, đáp lại cô ấy: "Tôi cũng rất cảm ơn cậu."
Đã cho tôi sống lại một đời, có được một kết cục khác. Nhưng có lẽ là ông trời thương xót tôi, tôi lại quay về trước khi xuyên không, và thời gian quay trở lại lúc vừa nhập học cấp ba.
Nhìn người bố đang nằm an ổn trên giường, cảnh tượng nhảy từ sân thượng xuống lại hiện lên trước mắt. Tôi tìm mấy sợi dây thừng, trói chặt tay và chân ông ấy lại.
Tôi hận ông ấy, nhưng tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp.
Nếu đã có thể bắt đầu lại, lần này, tôi sẽ bắt đầu một cuộc đời mới. Tôi rời khỏi nơi này, thay đổi thân phận, đến một thành phố khác vừa làm vừa học.
Mặc dù rất mệt và vất vả, nhưng tôi đã kết bạn được với rất nhiều người bạn tốt, còn trở thành người đứng đầu khối.
Tôi cũng bắt đầu trở nên rực rỡ, giống như Bùi Văn Cẩm sau này.
Cứ như vậy vài năm trôi qua, tôi thi đậu vào trường đại học hàng đầu, học y học. Tôi không cam lòng số phận của Hứa Thời Thanh chỉ có thể đi đến suy yếu, tôi muốn thử tiếp.
Cuộc sống của tôi rất đầy đủ, cũng rất bận rộn. Nhưng khi đêm khuya tĩnh mịch, tôi sẽ vô thức quay người sang muốn ôm lấy thứ gì đó, mò mẫm một lúc lâu mới phát hiện ra, Bùi Văn Cẩm đã không còn ở bên cạnh.
Nhớ cậu ấy quá.
Đôi khi tôi sẽ vô thức đau lòng, cậu ấy ở thế giới đó thế nào rồi? Sống có tốt không?
Ba tháng cuối trước khi chết, mỗi ngày thời gian tôi tỉnh táo đã không còn nhiều. Nhiều nhất cũng chỉ có năm sáu tiếng, nhưng phần lớn thời gian chỉ có hai ba tiếng. Mỗi lần tôi tỉnh lại, Bùi Văn Cẩm đều ở bên cạnh. Cậu ấy nắm chặt tay tôi, vẻ mặt đau buồn trong chốc lát đã thu lại, trở nên vô cùng dịu dàng.
Một ngày nọ giữa đêm khuya, tôi tỉnh lại một cách bất thường, Bùi Văn Cẩm đang nằm ngủ gục bên giường tôi.
Hôm đó tôi đặc biệt muốn lên sân thượng ngắm sao, liền lẳng lặng xuống giường, ra khỏi phòng.
Buộc bản thân quay người lại, từng bước từng bước đi về phía xe.
Đầy rẫy tàn thuốc, giấy vụn bừa bãi. Những tấm huy chương danh dự bị vứt vương vãi khắp sàn, cho thấy sự chán ghét của chủ nhân đối với chính bản thân mình.
Trái tim tôi đau nhói, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Sau đó tôi đã yêu cầu một cách vô lý, là mỗi ngày Bùi Văn Cẩm phải đóng vai các nhân vật khác nhau, diễn một câu chuyện với tôi khi tôi tỉnh lại.
Câu chuyện phải do cậu ấy tự viết, trang phục phải do cậu ấy tự chọn, như vậy có thể chiếm đi thời gian cậu ấy một mình chìm vào suy sụp.
Tạo thêm nhiều ký ức đẹp với cậu ấy.
Bây giờ tôi không còn nữa, không biết cậu ấy có tiếp tục cuộc đời mình một cách tích cực hay không, có chăm sóc tốt cho bản thân không.
Cậu ấy có nghĩ đến không, thật ra tôi không chết, tôi chỉ là quay về thế giới của mình.
Thực ra trong lòng tôi cũng có một chút mong đợi thầm kín, biết rõ là không thể, nhưng tôi vẫn sẽ nghĩ, liệu có thể gặp lại cậu ấy ở thế giới này không?
Liệu cậu ấy có từ bỏ việc tìm tôi không?
Sau này, một đoàn chuyên gia về lĩnh vực này đến trường tôi để tọa đàm, tôi vì có thành quả nghiên cứu xuất sắc nên được đề cử, sẽ đi gặp vị chuyên gia trẻ tuổi nhưng đã rất nổi tiếng đó.
Trước khi gõ cửa phòng làm việc, tôi hồi hộp nuốt nước bọt, tim đập như trống. Sẽ là cậu ấy sao, tôi có thể gặp lại cậu ấy không?
Có lẽ, có lẽ thật sự là cậu ấy...
"Cốc cốc."
"Mời vào."
Đẩy cửa ra, trên chiếc ghế xoay sau bàn làm việc là một người đàn ông có đôi mắt hoa đào, không phải cậu ấy.
Chút ảo tưởng cuối cùng bị phá vỡ, tôi cụp mắt xuống, thu lại tâm trí. Không phải đã đoán trước rồi sao, làm sao có thể chứ, đừng nghĩ nữa.
Tôi không ngừng tự nhủ trong lòng, nhưng nỗi buồn vẫn dâng lên như bong bóng.
"Xin chào." Tôi mở miệng, phát hiện giọng mình hơi khàn, "Tôi tên là Lâm Vũ, tôi..."
"Không phải tôi." Người đàn ông có đôi mắt hoa đào vội vàng xua tay, giải thích: "Anh ấy chưa đến."
Phía sau lại vang lên tiếng đẩy cửa, người đàn ông có đôi mắt hoa đào đứng dậy vẫy tay: "Anh Thời!"
Tôi quay đầu lại, đụng phải một lồng ngực quen thuộc.
"Lâu rồi không gặp." Cậu ấy cười thật rạng rỡ.
...Lâu rồi không gặp, Bùi Văn Cẩm.
(Hết)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất