Không Làm Vai Phụ

Chương 3

Chương 3
Bùi Văn Cẩm trở lại vào giờ ra chơi tiết thứ ba.
Cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh trông gầy gò, lặng lẽ cúi đầu lắng nghe lời giáo viên. Sau lưng cậu ấy là chiếc túi vải bạc màu, trên túi có treo một chiếc túi phúc nhỏ.
Là mẹ cậu ấy đã đan cho.
Một chiếc túi phúc chưa bao giờ mang lại may mắn.
Thầy giáo dặn dò xong, uống một ngụm nước, rồi thông báo việc cậu ấy sẽ đổi chỗ cho Lâm Diệc Dương.
Cậu thiếu niên vẫn luôn cúi đầu cứ tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên một cách kinh ngạc, rồi bất ngờ chạm mắt với tôi.
Tôi không rời mắt nhìn cậu ấy, mỉm cười nhẹ và gật đầu.
Đôi mắt u ám, ảm đạm đó rung lên, từ từ xuất hiện những tia sáng lấp lánh, khiến cả bầu không khí ảm đạm xung quanh cũng tan biến đi nhiều.
Hàng mi cậu ấy khẽ chớp, rồi ngượng ngùng gật đầu với tôi.
Giờ ra chơi, khi mọi người đang dọn chỗ, một nam sinh ở hàng ghế sau chống tay vào lưng ghế lẩm bẩm:
"Lâm Diệc Dương, cậu đi rồi ai sẽ giảng bài cho tôi đây?"
Nghe vậy, Lâm Diệc Dương dừng lại động tác sắp xếp sách vở, ngồi xuống nhìn thẳng vào cậu ta, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng:
"Tuy đã chuyển đi, nhưng nếu cậu muốn hỏi bài, tôi lúc nào cũng sẵn lòng."
"Hơn nữa," cậu ta ngừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi một cái, hạ giọng nói, "Đại học bá Bùi Văn Cẩm sắp tới rồi, cậu ấy là người đứng đầu khối đó."
"Chậc." Nam sinh hàng sau bĩu môi, liếc nhìn hàng cuối cùng, "Cái vẻ im lặng, khó gần đó của cậu ta, ai mà muốn giao tiếp với cậu ta chứ."
Lâm Diệc Dương cười cười, không nói gì thêm, cậu ta chậm rãi sắp xếp sách vở của mình xong, rồi đưa cho Cố Tri Yến ôm.
Là bạn cùng bàn cũ, câu cuối cùng cậu ta nói với tôi là:
"Tôi đã làm không tốt, mong bạn học Bùi sẽ khiến cậu hài lòng."
Ám chỉ tôi là người kiêu ngạo, không biết nhìn người. Tôi mỉm cười đáp trả đầy châm chọc:
"Chắc chắn rồi."
"Vừa hay cũng thỏa lòng Cố Tri Yến muốn học tập."
Dù sao, việc Cố Tri Yến cứ hết giờ học lại tìm cậu để hỏi bài, ai mà chẳng biết cơ chứ.
Lâm Diệc Dương bị nghẹn họng, ánh mắt lảng tránh, nụ cười trở nên gượng gạo, rồi nhanh chóng rời đi cùng Cố Tri Yến.
Nữ sinh ở hàng trên khẽ hỏi tôi:
"Thời Thanh này, cậu thật sự muốn ngồi cùng bàn với Bùi Văn Cẩm sao?"
Trong mắt cô ấy vừa có lo lắng, vừa có không cam lòng.
"Cậu ấy luôn ít nói, khiến người ta không có hứng thú trò chuyện chút nào!"
Tôi lắc đầu: "Ít nói không phải là vấn đề tính cách, mà là vấn đề của môi trường."
Rõ ràng cậu ấy có thể tươi sáng, hướng ngoại, nhưng cậu ấy lại bị gia đình, bị bạn bè quấn lấy, tiêu hao hết sức lực. Cậu ấy buộc phải dùng sự im lặng làm vỏ bọc mỏng manh của mình, hy vọng nếu mình không để tâm, thì sẽ không bị tổn thương.
Lâu dần, đến việc chủ động nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
"Không phải người trong cuộc, sao hiểu được tâm tư của người đó."
"Cậu có suy nghĩ của cậu, nhưng không cần khuyên tôi, tôi sẽ kiên định với lựa chọn của mình."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất