Không Làm Vai Phụ

Chương 6

Chương 6
Thật ra tôi luôn hiểu rõ, muốn Bùi Văn Cẩm thoát khỏi xiềng xích một cách triệt để, bước quan trọng nhất là phải giúp cậu ấy thoát khỏi gia đình của mình. Một cái hố không đáy chỉ mang đến nỗi đau, nhưng lại đòi hỏi tiền bạc để đền đáp.
Thứ ba, trên đường về nhà sau giờ học, Bùi Văn Cẩm đột nhiên dừng lại, sắc mặt cậu ấy trở nên vô cùng tái nhợt.
"Bà ấy, tại sao lại đến, rõ ràng còn chưa đến cuối tháng..."
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy về phía đám đông đang tụ tập, ở đó có một người phụ nữ trung niên, vừa xoa tay vừa nhìn xung quanh. Tôi lập tức nhận ra, đó là mẹ cậu ấy, lần trước bà ta đã đầu bù tóc rối đòi tiền trong con hẻm nhỏ.
Tay Bùi Văn Cẩm siết chặt quai cặp, cúi đầu tránh ánh mắt của tôi.
"Xin lỗi, có lẽ hôm nay tớ sẽ về muộn, cậu đi trước đi."
Hàng mi cậu ấy run lên, run rất mạnh, tôi nhón chân, chạm vào mặt cậu ấy, không hỏi cậu ấy định làm gì, chỉ kiên định nhìn thẳng vào cậu ấy:
"Tớ sẽ không đi, tớ sẽ đợi cậu ở đây."
"Nếu có chuyện gì, hãy quay lại ngay lập tức."
"Hãy tin tớ, tớ mãi mãi đứng về phía cậu."
Đôi mắt trước mặt tôi mở to, run rẩy, tiếng hít thở run rẩy theo. Cậu ấy dường như muốn trốn chạy, nhưng lại giống như bị tôi nắm giữ tâm hồn, cuối cùng chỉ đỏ mặt nhìn lại tôi.
"Được." Cuối cùng cậu ấy khẽ nói.
Nửa tiếng sau, Bùi Văn Cẩm quay lại, bầu không khí u ám đã tan đi từ lâu lại bao trùm lấy cậu ấy. Tôi không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu ấy, cho đến khi về đến nhà.
Đến tối, khi giảng bài, Bùi Văn Cẩm đang định mở cặp sách, đột nhiên lại ngây người ra. Cậu ấy cầm chiếc túi phúc nhỏ mà mẹ đã đan, đôi mắt cụp xuống, một lúc lâu sau, khẽ nói:
"Người tớ gặp hôm nay, là mẹ tớ."
"Ừm." Tôi gật đầu.
"Hoàn cảnh gia đình tớ khá đặc biệt, bố tớ nghiện rượu, bạo hành gia đình, sau này lại cờ bạc nợ nần. Mẹ tớ..."
Giọng cậu ấy có chút nghẹn lại.
"Mẹ tớ, rất phức tạp. Hồi nhỏ bố tớ đánh tớ, mẹ đã lấy thân mình che chở cho tớ, chiếc túi phúc này cũng là bà ấy đan cho tớ để cầu bình an."
"Sau này tớ tự thi đậu cấp ba, đi làm thêm, tớ muốn đưa mẹ đi, ly hôn với bố tớ, tớ nói, tớ có thể đi làm nuôi bà ấy."
"Nhưng bà ấy không đồng ý." Chiếc túi phúc bị nắm chặt hơn.
"Tớ không hiểu tại sao, rõ ràng người đàn ông đó chỉ biết bạo hành, không thể cho bà ấy bất cứ thứ gì, nhưng bà ấy không chịu đi, thậm chí còn bảo tớ cố gắng kiếm tiền, giúp ông ta trả nợ. Tớ không biết phải làm sao nữa, tớ chỉ có thể... tớ chỉ có thể thỏa hiệp."
Cậu thiếu niên trước mặt không nói nữa, ánh mắt mơ hồ, lúng túng và bối rối. Làm sao cậu ấy biết được, hoàn cảnh u uất như vậy là do người khác sắp đặt, là để làm nền cho nhân vật thụ chính - Lâm Diệc Dương.
Lâm Diệc Dương cũng là học sinh nghèo được tuyển thẳng, trong nhà chỉ có một mình bà nội, nhân vật của cậu ấy là tự mình chăm sóc bà, nghèo nhưng tươi sáng, hướng ngoại và kiên định.
Thật là một nhân vật đáng yêu làm sao.
Còn Bùi Văn Cẩm thì sao? Các bạn học trong lớp chế giễu cậu ấy, câu nói được nhắc đến nhiều nhất là: "Bố mày bạo hành lại cờ bạc, làm sao mày có thể tốt được chứ!"
Đất xấu không thể nở hoa đẹp, họ dễ dàng đưa ra kết luận như vậy. Chỉ một câu nói, đã đóng đinh người đang cố gắng vùng vẫy trong vũng lầy.
Tôi biết rõ sự nực cười của những lời nói vô căn cứ đó, nhưng điều cơ bản nhất, mang lại cho cậu ấy nhiều đau khổ nhất, chính là gia đình cậu ấy. Cậu ấy vẫn không thể buông bỏ, gia đình đang liên lụy đến tương lai của cậu ấy.
"Bùi Văn Cẩm." Tôi dựa vào ghế tựa, nhìn lên trần nhà.
"Cậu đã từng nghĩ chưa, có thể một ngày nào đó, gia đình của cậu sẽ cắt đứt tương lai của cậu, thậm chí chôn vùi cả tính mạng của cậu?"
"Nếu bố cậu nợ nần chồng chất, bán cậu đi, còn mẹ cậu lại chọn đứng về phía bố cậu, tiết lộ thông tin của cậu. Họ đã bắt được cậu, cậu chống cự thế nào, trốn thoát ra sao?"
Những lời đồn đại có thể chịu được, nhưng sự phản bội của cha mẹ thì sao? Thậm chí cả tính mạng cũng không còn. Tôi biết lời tôi nói rất khó nghe, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi không muốn tình cảnh tương tự tái diễn.
"Tương lai của cậu không nên bị họ trói chặt, cậu chỉ có một con đường là đoạn tuyệt."
Bùi Văn Cẩm im lặng rất lâu, cuối cùng khàn giọng nói:
"Lần cuối cùng."
"Đây sẽ là lần cuối cùng, nếu mẹ tớ không muốn đi với tớ, tớ sẽ đoạn tuyệt."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất