Không Làm Vai Phụ

Chương 7

Chương 7
Bùi Văn Cẩm đi gặp mẹ, mang theo những bộ quần áo, trang sức và quà tặng mua bằng tất cả số tiền kiếm được. Họ hẹn nhau trong một phòng riêng ở nhà hàng, không để ai làm phiền. Bùi Văn Cẩm đưa hết quà cho bà ấy.
Người phụ nữ vui vẻ nhìn đi nhìn lại những món quà của mình, một lúc sau mới chợt nhận ra, rồi nhìn Bùi Văn Cẩm từ trên xuống dưới.
"Văn Cẩm à, tiền đâu rồi, tháng này bố mày nợ thì trả thế nào đây!"
"Hết tiền rồi." Bùi Văn Cẩm buông đũa xuống, nhìn thẳng vào bà ấy, "Con đã mua hết quà cho mẹ rồi."
Người phụ nữ đối diện sững sờ trong giây lát, rồi bắt đầu gào thét bất chấp:
"Vậy thì làm thế nào, không có tiền thì làm thế nào, sao mày không kiếm thêm chút nữa, hả, bây giờ phải làm sao đây!"
"Đương nhiên có cách." Bùi Văn Cẩm ngắt lời bà ấy.
"Những món quà của mẹ đều có thể trả lại, trả lại rồi thì sẽ đủ tiền thôi."
Người phụ nữ trợn tròn mắt, há hốc miệng không thể tin nổi, một lúc sau thì bắt đầu khóc nấc:
"Vậy mày mua nó làm gì, mua nó làm gì hả, hả?"
"Không được, cái này không thể trả lại, Văn Cẩm à, đây là quà mày mua cho mẹ, không thể trả lại được, mày đi kiếm thêm đi, thức trắng đêm kiếm thêm chút nữa, kéo dài hai ngày rồi trả cho họ, hả, Văn Cẩm, cái này không thể trả lại!"
"Mẹ..." Mắt Bùi Văn Cẩm đỏ hoe, giọng nói run run.
"Mẹ chỉ nghĩ cho ông ấy, mẹ có nghĩ cho con không?"
"Ông ấy bạo hành, nghiện rượu đánh đập mẹ, lại còn cờ bạc nợ nần, ông ấy không thể cho mẹ bất cứ thứ gì. Nhưng con thì sao? Con có thể chăm sóc mẹ, còn có thể mua cho mẹ những món quà như thế này, cùng mẹ sống một cuộc sống tốt hơn. Tại sao mẹ không từ bỏ ông ấy, chọn đi cùng con?"
Mẹ cậu ấy nổi giận, đứng dậy đi đến bên cạnh Bùi Văn Cẩm, muốn tóm lấy cánh tay cậu ấy.
"Mày nói cái gì đấy hả, đó là bố mày, mày không chịu kiếm tiền, mày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi đúng không? Mày..."
"Mẹ, con chỉ hỏi lần cuối cùng." Giọng Bùi Văn Cẩm cố nén nỗi đau, rõ ràng đã không còn hy vọng gì nữa, "Sống tiếp với ông ấy, hay đi với con, mẹ chọn đi?"
Người phụ nữ sững lại, sau đó bắt đầu gào thét, chửi rủa.
"Con hiểu rồi." Bùi Văn Cẩm cúi thấp mày mắt, nhẹ nhàng gạt tay bà ấy ra, cúi gập người thật sâu, "Cảm ơn mẹ. Nhưng mà… tạm biệt."
Cậu ấy kéo cửa phòng riêng ra, bước nhanh ra ngoài. Tôi đã cử người ngăn người phụ nữ trong phòng lại, cảnh cáo bà ta không được tìm Bùi Văn Cẩm nữa, và kết thúc chuyện này.
Trên đường về nhà, Bùi Văn Cẩm nắm chặt chiếc túi phúc đó, cười khổ hỏi tôi:
"Tớ như thế này, có phải là một kẻ ác không?"
Tôi khoanh tay nhìn thẳng về phía trước: "Kẻ ác thì đã sao, sống trong bóng tối, thuần khiết chỉ bị nuốt chửng mà thôi."
"Hơn nữa chúng ta không phải là kẻ ác, chúng ta chỉ là những người quyết đoán."
"...Thì ra là vậy." Giọng Bùi Văn Cẩm nhỏ dần.
Cậu ấy vẫn rất buồn, cố nén nước mắt, nhưng bầu không khí u ám đeo bám trên người đã hoàn toàn tan biến. Chúng tôi đã chặt đứt xiềng xích, tuy đau đớn, nhưng con đường phía trước đã tràn ngập ánh sáng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất