Chương 4:
Đến dưới chung cư, Giang Trì mới buông tay tôi ra.
Anh giải thích: "Anh vừa đùa thôi, đừng giận nữa."
Tôi giả vờ không quan tâm: "Em đâu phải người nhỏ nhen như thế."
"Phải phải phải, Thịnh Châu nhà ta ngoan nhất."
Thật là qua loa, tôi càng khó chịu hơn.
Đêm tháng sáu không quá nóng, mang theo một chút mát mẻ.
Món quà tôi định tặng Giang Trì vẫn còn giấu trong túi quần.
Không biết phải tặng như thế nào.
Sợ anh chê, cũng sợ anh từ chối.
Giang Trì phá vỡ sự im lặng: "Món quà anh tặng em lúc nãy, nhớ về mở ra xem. Đó là quà anh đã đặc biệt chuẩn bị đấy."
Tôi dừng bước, lấy hết can đảm đứng đối diện với anh.
Anh cúi đầu, nghi hoặc nhìn tôi: "Sao vậy?"
Giang Trì cao hơn tôi, anh cao 1m87, tôi 1m75.
Mỗi lần nhìn anh, tôi đều phải hơi ngước lên.
Tôi đưa ra một chiếc hộp đựng trang sức: "Em cũng chuẩn bị quà cho anh."
Giang Trì nhướng mày, một nụ cười khó nhận ra thoáng hiện trên khóe môi.
"Sinh nhật em, vậy mà còn chuẩn bị quà cho anh sao?"
Tôi lảng tránh ánh mắt anh, hơi ngượng ngùng, cố gắng giải thích một cách cứng rắn: "Em nhìn thấy trên đường, cảm thấy rất hợp với anh."
Giang Trì mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một đôi khuyên tai hình ngôi sao bốn cánh màu bạc.