Chương 5:
Khi Giang Trì học xong lớp 12, cái tính bướng bỉnh đến muộn của cậu ấy mới bộc phát.
Giấu bố mẹ, cậu đi xỏ hai lỗ tai, còn nhuộm tóc màu bạch kim.
Trông rất nổi bật, nhưng lại đẹp một cách bất ngờ.
Mặc dù cuối cùng, bố mẹ Giang đã lôi tai bắt cậu nhuộm lại tóc.
Thế nhưng, Giang Trì vẫn đeo khuyên tai.
Tôi không lừa cậu ấy, đôi khuyên tai này đúng là tôi nhìn thấy trên đường, thấy hợp với cậu nên đã mua.
Tôi thăm dò hỏi: “Để tôi đeo giúp cậu nhé?”
Giang Trì hơi hé miệng, ngơ ra một lúc lâu rồi nói: “Được thôi.”
Cậu ấy đưa hộp trang sức cho tôi, hơi cúi người xuống, đưa đầu về phía tôi.
Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo đôi khuyên cũ của cậu ấy ra.
Lấy đôi khuyên tai hình ngôi sao bốn cánh trong hộp ra rồi đeo vào cho cậu.
Tai của Giang Trì rất mềm, vừa chạm vào đã đỏ lên.
Tôi làm rất chậm, cho đến khi cậu ấy khẽ hỏi một câu: “Xong chưa?”
Tôi mới nhẹ nhàng véo một cái vào dái tai của cậu ấy, luyến tiếc không muốn rút tay về.
Khi đứng thẳng người dậy, tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào tai của Giang Trì đã ửng hồng một màu như cánh hoa hồng.
“Cậu… véo tai tôi làm gì?”