Chương 2: Âu Dương
Tần Lạc tức giận cũng nhanh mà nguôi giận cũng lẹ.
Theo lời Triệu Dung, Tần Lạc từ nhỏ đã là cái đuôi nhỏ của Tần Hoài, cái đuôi mà, giận dỗi lắm thì vẫy vẫy vài cái, tự nhủ "thôi bỏ đi, coi như ta sai, mình lùi một bước cho xong chuyện, tha cho ngươi". Nếu hai anh em chỉ có xích mích nhỏ, Tần Lạc sẽ nhanh chóng tự điều chỉnh tâm trạng, rồi lại tíu tít lẽo đẽo theo sau hỏi Tần Hoài hôm nay ăn gì.
"Anh ơi, hôm nay mình ăn gì? Em muốn ăn lẩu, loại siêu cay ấy!" Tiểu Vĩ Ba đặt chai Coca xuống, cười hì hì hỏi.
"Cay thế, mấy hôm nay mặt ngươi nổi bao nhiêu mụn rồi hả? Hai hôm nữa rồi ăn."
"Vậy mình đi ăn thịt nướng đi!"
"Ăn cái đó dễ bẩn quần áo lắm. Hôm nay chủ yếu là mời Hồng tỷ ăn cơm để cảm ơn chị ấy mấy hôm nay đã cho mình ở nhờ. Anh thấy Hồng tỷ cũng có bạn bè, mà Huệ Huệ hôm nay ốm xin nghỉ, chắc trưa Huệ Huệ cũng phải đến đây đấy, đang ốm mà ăn đồ dầu mỡ thì không tốt."
Tần Lạc nghiền ngẫm một hồi: "Hay là ăn... Nhật Nguyên!"
Tần Hoài đặt điện thoại xuống, bó tay nhìn nàng, cạn lời: "Ăn sống luôn hả?"
Tần Lạc: "..."
"Vậy mình ăn gì bây giờ? Chẳng lẽ lại để ca ca làm à, đến bột mì anh còn chưa nhào xong nữa kìa, đợi anh làm được thì đến bao giờ?"
Tần Hoài vừa định bảo mình tìm được một quán xào giá tầm 200k+ gần đây trông khá ổn, thì một trong những "khách mời" ăn cơm lần này, trên danh nghĩa là Âu Dương đang làm ở Ủy ban Cư trú, đã xông thẳng vào cửa hàng tiện lợi, chớp lấy cơ hội vàng, cất giọng: "Cái gì cơ?! Hoài đại sư muốn đích thân xuống bếp á? Lạc mau lên, về nhà Tần Hoài dọn hết mấy cái bát, niêu, xoong, chảo đi, chỉ chừa lại cái lồng hấp với cái cán bột thôi!"
"Xéo đi cho nước nó trong." Tần Hoài tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng tay thì kéo ghế ra hiệu cho Âu Dương ngồi xuống, hỏi: "Không phải trước khi ăn cơm cậu còn bận hoạt động câu lạc bộ à? Giờ này không phải đang giờ làm việc sao?"
Âu Dương, học trưởng kiêm bộ trưởng câu lạc bộ thời đại học của Tần Hoài.
Hồi năm nhất, Tần Hoài vì muốn kiếm thêm điểm rèn luyện mà bị Âu Dương dụ dỗ vào câu lạc bộ xe đạp được mệnh danh là "bảo vệ môi trường thể thao xanh", ai ngờ đâu phát hiện ra cả câu lạc bộ 9 mống thì chỉ có Âu Dương là có xe đạp, hoặc cũng có thể do hắn là dân bản địa, nhà ở ngay đối diện trường, nên ngày thường mới dùng xe đạp để đi học.
Tuy rằng cái danh "Hiệp hội Kỵ hành" chỉ là bánh vẽ, chẳng kiếm thêm được bao nhiêu điểm rèn luyện, nhưng bù lại các hoạt động thường nhật lại rất gì và này nọ, không phải tìm nhà hàng dã ngoại, công viên thì cũng là lân la mấy quán nướng ven sông, thành viên thì chả phải tốn xu nào, mà Âu Dương thì luôn có cách kiếm được kinh phí, mọi người ăn chơi vui vẻ suốt 2 năm, quan hệ giữa các thành viên và Âu Dương cũng vì thế mà thân thiết hơn.
Sau khi tốt nghiệp, Tần Hoài về quê "bế quan tỏa cảng", đoạn tuyệt liên lạc với bạn bè thời đại học, ngày thường chỉ lướt like dạo trên trang cá nhân của nhau. Lần này trở về "kế thừa gia sản", Tần Hoài nghĩ bụng hình như nhà Âu Dương cũng thuộc hàng khá giả, chắc chắn phải biết cách làm ăn, nên đã liên lạc với Âu Dương để tham vấn.
Ai ngờ đâu, nhà hắn không chỉ là có tiền đơn thuần, mà ngay khi Âu Dương vừa tốt nghiệp đại học, bố mẹ hắn đã nhìn trúng tiềm năng tăng giá của khu Vân Trung, gom hết tiền bạc mua một căn hộ hai phòng ngủ dưới tên Âu Dương, lại còn cùng tòa nhà với căn nhà Tần Hoài được thừa kế, thế là hai người nghiễm nhiên trở thành hàng xóm.
Trùng hợp hơn nữa, Âu Dương lại đang làm việc tại Ủy ban Cư trú, mà cái nhà ăn Vân Trung mà Tần Hoài sắp tiếp quản kia lại chính là một mớ bòng bong do Ủy ban Cư trú quản lý.
"Hồng tỷ nhớ hôm nay cậu chuyển nhà, bảo tớ đến giúp một tay. Tớ định ghé cửa hàng tiện lợi mua chai nước trước, ai dè lại gặp cậu ở đây." Vừa nói, Âu Dương vừa đưa điện thoại đến giao diện thanh toán cho Tần Lạc, "Lạc Lạc, giúp Dương ca chạy vặt mua chai trà đào đá, thích ăn gì thì cứ lấy thoải mái đi nhé."
Tần Lạc cầm điện thoại đi chọn đồ ăn vặt.
Ngay khi Tần Lạc vừa đi khỏi, Âu Dương đã nghiêm mặt nói: "Sáng nay tớ nghe Hồng tỷ nói, cậu làm xong thủ tục rồi hả? Tần Hoài, tớ nói cho cậu biết, tuyệt đối đừng có mà hấp tấp. Cái gì mà trên trời rơi xuống, toàn là bánh vẽ với cạm bẫy thôi, đừng có dại mà thò đầu ra rồi lại bị vỡ mặt đấy."
"Tớ biết có lẽ cậu cảm thấy Hồng tỷ nhiệt tình, dạo này lại còn rất quan tâm chăm sóc cậu, còn giúp cậu giải quyết vấn đề thuê nhà với chú thím nữa, nên cậu ngại từ chối Hồng tỷ. Đừng ngại, Hồng tỷ không phải là loại người nhỏ nhen đâu, dù cậu không tiếp quản nhà ăn ở khu này thì chị ấy cũng chẳng trách cậu đâu."
Hồng tỷ mà Âu Dương nhắc đến chính là nhân vật nhiệm vụ phụ do Tần Hoài vô tình kích hoạt - Trần Huệ Hồng.
Trần Huệ Hồng, nữ, 41 tuổi, phú bà, cư dân khu Vân Trung, người phụ trách Ủy ban Cư trú khu vực thuộc Văn phòng Giao thông, một trong những chủ tịch công ty quản lý khu Vân Trung (ông chủ còn lại là em trai chị ta), người phụ nữ ủy ban nhiệt tình trong truyền thuyết.
Đối với Trần Huệ Hồng, Tần Hoài hiểu biết không nhiều, chỉ biết chị ta đã ly hôn được mấy năm, có một cô con gái đang học lớp 3 trường tiểu học thực nghiệm tên là Trần Huệ Huệ, gia sản thì kếch xù, nắm trong tay công ty vật liệu xây dựng, siêu thị lớn, cổ phần công ty logistics, mỗi năm chỉ cần ngồi rung đùi chia cổ tức thôi cũng đủ sống sung túc. Tính tình thì nhiệt tình, thích quản chuyện bao đồng, không đi làm là chân tay ngứa ngáy không chịu được, nên đã tự nguyện xung phong thành lập ủy ban cư dân cộng đồng.
Trong khoảng thời gian nhà ăn Vân Trung bị bỏ trống không ai quản lý, Trần Huệ Hồng là người quán xuyến hết mọi việc lớn nhỏ ở đó. Sau khi Tần Hoài xác nhận sẽ tiếp quản, Trần Huệ Hồng đã dùng các mối quan hệ của mình để thông báo tuyển dụng cho Tần Hoài. Sợ cây phát tài trong nhà ăn không ai chăm sóc, chưa khai trương mà cây tài lộc đã lụi tàn, Trần Huệ Hồng còn tự mình chuyển cây phát tài đến Ủy ban Cư trú tưới nước mỗi ngày. Biết Tần Hoài có ý định mua sắm đồ gia dụng, chị ta còn rủ cả bố mẹ và con gái đến giúp cậu chọn lựa, bày vẽ.
Âu Dương lo lắng Tần Hoài vì cảm thấy Trần Huệ Hồng đối xử quá tốt với mình, sợ làm chị ta mất lòng mà cố đấm ăn xôi, đâm đầu vào tiếp quản cái nhà ăn kia, nên mới ra sức khuyên can như vậy.
"Thật sự không phải vì Hồng tỷ." Tần Hoài giải thích, "Tớ thật sự cảm thấy nhà ăn cộng đồng có tiềm năng phát triển nếu có người chịu đầu tư tâm huyết vào, đằng nào cũng là tiền có sẵn, cứ thử xem sao."
Ánh mắt Âu Dương nhìn Tần Hoài lập tức biến đổi, kiểu như "lão Tần, cậu không sao chứ? Mấy năm không gặp, đầu óc bị úng nước rồi à?".
"Cậu có biết mở một nhà ăn lớn như vậy dạo này tốn kém cỡ nào không hả?" Âu Dương thấy Tần Hoài có vẻ như đã quyết tâm đâm đầu vào chỗ chết, liền giơ tay lên bắt đầu tính toán cho cậu nghe, "Hai tầng lầu, diện tích thực tế trên dưới cũng phải hơn 700 mét vuông, đầu bếp ít nhất cậu cũng phải thuê hai người chứ hả?"
"Một đầu bếp tớ cứ tính lương tháng 15.000 tệ đi, vị chi là 30.000 tệ."
"Nhân viên phục vụ, 5 người là ít nhất rồi đúng không? Phải có người nhặt rau, thu ngân, dọn dẹp bàn ăn chứ? Tớ cứ tính mỗi tháng 8k, à không, 7k thôi, vị chi là 35.000 tệ."
"Còn tạp vụ lặt vặt, đầu bếp phụ giúp dọn dẹp rửa bát, tớ tính hai người, mỗi tháng 6k, vị chi là 12.000 tệ."
"Rồi còn lao công nữa, tìm mấy cô lao công thời vụ ấy, ít nhất cũng phải 4-5k. Với diện tích lớn như của cậu, bảo người ta làm với giá 5k người ta còn chẳng thèm làm ấy chứ. Cho dù cậu có tìm được người làm với giá 5k đi chăng nữa, thì riêng tiền lương mỗi tháng thôi cậu đã phải chi hơn 80.000 tệ rồi, còn chưa kể tiền điện nước các kiểu đấy."
"Nếu mà cậu làm ăn được đấy, thì may ra ba tháng lỗ tầm hơn 20 vạn thôi."
"Đương nhiên, tớ biết cậu còn được thừa kế một căn nhà, nhưng chẳng lẽ cậu định bán cả căn nhà mặt tiền để đổ vào cái quán ăn này hả?"
Tần Hoài thấy Âu Dương phân tích rành mạch quá, đến cả con số lỗ cụ thể trong ba tháng cũng tính ra được, liền chau mày, đột nhiên cảm thấy sự việc có vẻ không đơn giản như vậy.
"Cậu... chẳng lẽ... cũng từng là nạn nhân hả?"
Âu Dương: "..."
"Năm đó mới tốt nghiệp đại học, bồng bột trẻ trâu nên mới dại dột." Âu Dương chỉ cảm thấy mắt mình cay cay, "Tiền thân của nhà ăn Vân Trung này, thực chất là một tiệm lẩu cá của tớ đấy."
"Ba tháng lỗ hơn hai mươi vạn?" Tần Hoài hỏi lại.
"Tính cả tiền trang trí nữa thì một năm tớ lỗ tới 6 triệu." Âu Dương nghẹn ngào nói, "Bố tớ còn tưởng tớ nướng tiền vào cờ bạc chứ, suýt nữa thì đánh chết tớ."
Âu Dương ngửa cổ lên, cố ngăn không cho nước mắt trào ra: "Tần Hoài, làm ăn ở cái khu này, thật sự rất khó khăn!"