Chương 59: Giữa vị ngọt và vị mặn lựa chọn đắng
Âu Dương sắp vỡ trận đến nơi, còn La đại gia thì mới chỉ bắt đầu "xả" mà thôi.
Dưới sự "chỉ đạo" của Khúc Tĩnh, La đại gia đang nắm đấm thì xòe tay ra, vừa duỗi người vừa đổi tư thế cho thoải mái, ngả hẳn ra sofa, liếc xéo Tiểu La đang cố chụp nốt mấy pô ảnh mèo.
"Cái cậu chụp ảnh kia, hình như lần trước cũng chính cậu đến chụp thì phải. Ủy ban khu phố các người hết người rồi hay sao mà cứ gọi mỗi cậu? Ảnh thằng nhóc chụp ảnh ở Ma Đô từ tám chục năm trước còn có hồn hơn ảnh của các cậu đấy. Trần Huệ Hồng, có phải cô tiếc ba cái đồng tiền lẻ không đấy, thuê hẳn một tay máy chuyên nghiệp có tốn kém lắm đâu?"
"Đã bảo việc gì ra việc đó, Ủy ban khu phố các người có được mấy người làm chuyên nghiệp? Lần trước tôi xem cái trang công cộng của các người, các người biến tôi thành cái dạng gì hả? Lão già cô đơn? Tôi trông thảm hại đến thế cơ à?"
"Còn cái bài viết kia là thằng cha nào viết đấy? Quan tâm tới lão già neo đơn từ những điều nhỏ nhặt nhất, giá nhà đất khu này bao nhiêu một mét vuông hả? Tôi cô đơn á? Cần ai quan tâm chắc? Thật sự là không ai biết viết lách hay sao mà không lên mạng thuê mấy tay viết bài thuê, hai chục tệ một bài, đảm bảo chất lượng hơn mấy bài các người viết."
Khúc Tĩnh vỗ nhẹ vào người La Quân ý bảo ông im miệng, rồi đeo máy đo lên cho ông: "Lại đây, hít thở sâu vào."
La Quân bắt đầu hít sâu.
Người phụ trách viết bài chắc cũng đang hít thở sâu theo.
"Lần nào đến cũng cả đống người, tôi chẳng hiểu lắm người làm gì cho tốn diện tích. Chụp ảnh thì dở, viết lách thì tệ, lần nào cũng lôi đến mấy đứa ngơ ngơ ngác ngác, nhất là cái cậu đằng sau kia, tôi nhớ mặt cậu ta mấy lần rồi đấy."
"Đã không được cái mã gì, đầu óc cũng chẳng lanh lợi. Lần nào cũng xách hai túi hoa quả đứng ngơ ở cửa, không biết còn tưởng là mang đồ cúng đến."
Âu Dương ôm trái cây: "..."
Chẳng phải vừa nãy chửi rồi à? Sao giờ còn chửi tiếp được nữa?!
"Còn cô nữa." La Quân lại liếc sang Khúc Tĩnh, "Ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn chưa biết kiếm lấy một tấm chồng, định học tôi cô đơn đến già à?"
"Năm xưa tôi cũng có người yêu đấy chứ, cô đơn là do tôi tự chọn, còn ông bị ế là do không ai thèm chọn."
Khúc Tĩnh cười trừ: "Thì tại công việc bận quá mà."
La Quân hừ lạnh một tiếng: "Cô mà bỏ bớt chút thời gian làm việc để đi kiếm người yêu thì giờ con cô chắc cũng lớn bằng Trần Huệ Huệ rồi ấy chứ."
Nói đoạn, La Quân lại quay sang nhìn Trần Huệ Hồng: "Cô làm mẹ cũng hay đấy, con nuôi thì chăm bẵm như trứng, suốt ngày cho nó ăn bánh bao là thế nào hả?"
Nghe La Quân nói vậy, Tần Hoài giật mình thon thót. Thầm nghĩ La Quân tuy không ra khỏi nhà nhưng tin tức vẫn nhanh nhạy thật, ngay cả chuyện Trần Huệ Huệ dạo này hay ăn bánh bao ở nhà ăn Vân Trung ông cũng biết.
"Mà cái thằng làm bánh bao kia cũng dở hơi." La Quân lại chuyển chủ đề sang Tần Hoài, "Tay nghề thì có thừa, không lo làm món ngon lại đi làm bánh bao, bánh bao thì có cái vẹo gì ngon? Cậu mà chịu khó cho thêm tí rượu vào nhào bột, làm thêm ít nhân cho nó thì có phải ngon hơn không?"
Âu Dương đã vểnh tai lên hóng xem La Quân chửi Tần Hoài thế nào: "???"
Ơ kìa, lão La khó tính kia, sao ông lại đối xử khác biệt thế?
Ông đang chửi người đấy à? Sao nghe chẳng có tí công kích cá nhân nào thế?
Sự cay nghiệt của ông đâu? Cái vẻ ngạo mạn của ông đâu? Những chiêu trò móc mỉa quen thuộc của ông đâu hết rồi?
Lôi hết ra đây xem nào, cho Tần Hoài mở mang tầm mắt, đem cái tinh thần vừa chửi tôi đi mà chửi cậu ta đi!
Xả một tràng xong, tâm trạng La Quân có vẻ dễ chịu hơn hẳn, mặc kệ đám người ủy ban muốn làm gì thì làm, miễn là đừng có phá phách đồ đạc trong nhà ông là được.
Tiểu La và Tiểu Tiền vẫn mang theo nhiệm vụ chụp ảnh, viết bài về cuộc sống thường nhật của La Quân, cả hai được người giúp việc dẫn xuống các phòng khác để tác nghiệp.
La Quân tuy không ra ngoài, nhưng cuộc sống thường ngày của ông vẫn vô cùng phong phú, nhà ông có phòng vẽ, phòng nghe nhạc, thậm chí còn có cả một khu trưng bày tiêu bản bướm được cải tạo từ phòng thay đồ. Lão La thường thích ngắm nghía mấy con bướm của mình, xem phim trong phòng nghe nhạc, thỉnh thoảng còn vẽ tranh sơn dầu, quả đúng là một lão già cô đơn nổi tiếng trong vòng mười cây số, một đối tượng tuyên truyền trọng điểm.
Đó cũng là lý do dù La Quân nổi tiếng khó tính, ai trong Ủy ban khu phố cũng ái ngại, nhưng vẫn phải mặt dày đến tận nhà ông.
Âu Dương và một người nữa đi theo xem phòng vẽ, Tần Hoài định lảng đi thì bị La Quân gọi giật lại.
"Nói đi, tiểu Tần sư phụ tìm tôi có việc gì?" La Quân nhìn Tần Hoài, đặt tay lên bàn chờ Khúc Tĩnh lấy máu.
Trần Huệ Hồng xách ba túi đồ ăn kèm, năm túi bánh và bốn hộp sủi cảo đi về phía bếp, chuẩn bị cất hết vào tủ lạnh.
Tần Hoài bị La Quân hỏi giật mình, theo phản xạ buột miệng: "Tôi chỉ là muốn ủng hộ công tác của Ủy ban khu phố, với lại cũng muốn thăm dò ý kiến khách hàng nên mới chuẩn bị..."
"Đừng có nói mấy lời sáo rỗng đó với tôi." La Quân gắt gỏng ngắt lời Tần Hoài, "Cậu chắc chắn là có mục đích khác, bằng không thì cậu rảnh rỗi đến đây xem tôi làm gì, tôi có viết review chê nhà hàng của cậu bao giờ đâu, mau nói thật cho tôi nghe xem nào."
Khúc Tĩnh ném cho La Quân một ánh mắt nghi ngờ.
La Quân bực mình nói lớn: "Thật sự là không viết mà!"
Bị La Quân nhìn chằm chằm, Tần Hoài cảm thấy áp lực vô cùng.
Quả nhiên Trần Huệ Hồng nói không sai, La Quân đích thị là một công tử nhà giàu ngạo mạn. Khi bị ông ta dùng cái ánh mắt đó nhìn xuống, người ta sẽ cảm thấy nghẹt thở vì áp lực vô hình.
Chẳng lẽ đây chính là khí chất vương giả mà chỉ nhân vật chính mới có?
Tần Hoài thầm nghĩ trong lòng, chắc không phải đâu, mình mới là nhân vật chính mà.
"Tôi ghét nhất là nợ ân tình. Hôm nay cậu mang đến lắm đồ thế này, có yêu cầu gì thì cứ nói nhanh đi, chỉ cần không quá vô lý thì tôi sẽ giúp cậu, qua cơ hội này thì đừng trách tôi không giúp, nếu cậu không nói thì coi như tôi chưa từng hỏi."
Tần Hoài không chút do dự, nói: "Tôi muốn nhờ ngài nếm thử trà lạnh ở nhà hàng của tôi."
"Trà lạnh thì tôi mang đến cả rồi đây, trà ngũ hoa, ba loại trà trần bì, trà la hán quả, trà thanh can sáng mắt với cả trà chanh leo đều ở đây." Nói rồi, Tần Hoài lần lượt bày mấy cốc trà lạnh lên bàn.
Khúc Tĩnh cũng rất phối hợp, đẩy hộp dụng cụ y tế sang một bên để có chỗ kê trà.
La Quân nhìn mấy cốc trà lạnh trên bàn, thoáng ngẩn người, ngẩng đầu liếc nhìn Tần Hoài rồi lại cúi xuống ngắm trà, sau đó mới quay sang hỏi Khúc Tĩnh: "Uống được chưa?"
Khúc Tĩnh gật đầu: "Kiểm tra xong rồi, có vẻ như việc ngài không chịu ra ngoài không chỉ đơn thuần là vì không muốn, mà còn có vấn đề về chân tay nữa, tôi khuyên ngài nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao. Bên Khang Phục Khoa có mấy chuyên viên trị liệu và xoa bóp giỏi lắm, ngài đóng bao nhiêu tiền khám chữa bệnh rồi còn gì."
"Thân thể của tôi tôi tự biết, khỏe re."
Khúc Tĩnh không nói thêm gì: "Vậy thì ngài nhớ chú ý dưỡng sinh và ăn uống đầy đủ, kết quả kiểm tra chi tiết tôi sẽ gửi cho ngài trong vòng ba ngày. Trà lạnh uống được, tôi nhớ lần trước chị Trần có nói với tôi, với tình trạng sức khỏe của ngài thì nên uống thêm trà giải nhiệt trừ ẩm thì tốt hơn."
Vừa dứt lời, mấy người đang đứng hóng chuyện ở cửa phòng vẽ đã hít một ngụm khí lạnh.
"Tôi cứ tưởng tiểu Tần sư phụ đã đủ mặt dày rồi, ai ngờ Khổng y sinh mới là trùm cuối." Đúng là phí tiền cho mấy bài viết thuê kia mà.
"Các cậu không thấy tiểu Tần sư phụ mới là cáo già à? Cho La Quân nếm thử trà, chứng tỏ không chỉ định bán cho mỗi lần này thôi đâu đấy!" Tiểu La cảm thấy đã đến lúc mình phải lên tiếng bênh vực thần tượng Tần Hoài của mình rồi.
"Không phải, tôi không hiểu nổi, La lão bướng hành hạ Khổng bác sĩ với chị Hồng có phải ngày một ngày hai đâu? Sao tôi thấy thái độ của ông ta với Tần Hoài còn dễ chịu hơn cả với hai người kia thế? Làm nghề đầu bếp có gì hay ho đâu chứ?" Âu Dương cảm thấy hoang mang tột độ.
Tiểu La, Tiểu Tiền đồng loạt nhìn Âu Dương với ánh mắt khó hiểu.
Âu Dương tự kỷ luôn.
La Quân thấy Khúc Tĩnh bảo uống được trà lạnh, liền cầm ngay cốc trà ngũ hoa lên nhấp một ngụm, mặt không biến sắc nhận xét: "Tàm tạm."
Trà la hán quả.
"Cũng được."
Trà thanh can sáng mắt.
"Tạm được."
Trà trần bì số một.
"Tàm tạm."
Trà trần bì số hai.
"Cái này có khác gì cái vừa nãy đâu?"
Trà trần bì số ba.
"Khó uống."
Cuối cùng là trà chanh leo.
"Cái thứ này mà cậu cũng gọi là trà lạnh à?"
Uống xong mỗi loại một ngụm, La Quân đưa ra kết luận: "Trà của cậu nấu dở tệ, còn thua cả mấy cái bánh bao khô khốc của cậu."
Tần Hoài im lặng.
Mỗi lần La Quân uống một ngụm trà trần bì, anh đều nín thở chờ đợi tiếng thông báo của hệ thống, kết quả thì vẫn "im thin thít và tịt ngòi".
Rõ ràng là ba cốc trà trần bì này đều không hợp khẩu vị của La Quân.
Mà nghĩ cho cùng thì cũng chẳng có gì bất ngờ.
Trà trần bì vốn là một loại trà rất bình thường, có thể biến tấu thành vô vàn loại trà lạnh khác nhau, thậm chí có loại còn chẳng cần nấu, chỉ cần hãm với nước sôi là xong.
Nếu La Quân thích một hương vị đặc biệt nào đó, thì việc Tần Hoài không thể đáp ứng ngay lập tức cũng là điều dễ hiểu.
Tần Hoài quyết định hỏi thẳng luôn.
Anh nhận ra rồi, La đại gia này thích nói chuyện trực tiếp.
Nếu cứ vòng vo tam quốc với ông ta, ông ta sẽ nổi cáu lên chửi cho mà nghe, còn nếu mình cứ thẳng thắn vào đề thì dù ông ta không hiểu cũng chẳng thèm hỏi lại.
"La lão gia, theo ngài thì mấy loại trà lạnh của tôi còn có thể cải tiến thêm gì nữa không ạ? Nhất là trà trần bì." Tần Hoài hỏi.
La Quân đang gặm bánh quy, tuổi cao răng yếu nhưng ông ta vẫn cắn "răng rắc", không biết có phải răng giả không nữa.
"Cải tiến cái gì? Trà của cậu có cải tiến thế nào cũng vẫn dở như thường." La Quân nhấp một ngụm trà trần bì cho trôi bánh, "Có phải cậu cho đường trắng vào trà đúng không?"
Tần Hoài đánh bạo đoán mò: "Có phải ngài thích ngọt không ạ?"
Tần Hoài biết có rất nhiều người cho rằng trà lạnh không nên cho đường, càng đắng càng tốt. Ví dụ như Triệu Dung, tuy cô nàng cũng hảo ngọt, nhưng cô nàng vẫn một mực cho rằng trà lạnh phải uống không đường mới đúng điệu, ai mà cho đường vào là "tà đạo".
Ngoại trừ trà giải nhiệt trừ ẩm bảy vị, cái thứ đó mà không cho đường thì đúng là "cực hình", chẳng khác gì uống thuốc bắc.
"Uống trà lạnh mà không cho đường thì còn gì là uống, khác gì uống thuốc bắc." La Quân nói, ngồi thẳng lưng lên, "Là do cậu không biết nấu thôi."
"Vậy ngài có thể chỉ cho tôi được không ạ?" Tần Hoài ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.
La Quân ngập ngừng một lát, chậm rãi nói: "Cho đường phèn thì không ra vị trà trần bì đâu."
"Phải cho đường đỏ với muối."
Tần Hoài: "???"
Cái gì cơ????
Ngài nói lại xem cho cái gì nữa?
Đường đỏ với muối?!
Nhà ai lại đi nấu trà trần bì với đường đỏ với muối bao giờ chứ!
Nấu nướng kiểu gì mà lại cho cả muối vào "nêm" thế kia!
Ngài có biết gia huấn nhà Tần tôi nấu trà chỉ được cho đường phèn thôi không hả!
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Hoài bỗng cảm thấy như mình đang nghe người ta tranh cãi xem ăn đậu hũ nên ăn ngọt hay ăn mặn, bỗng có một người nhảy vào nói các người sai hết rồi, đậu hũ không nên ăn ngọt cũng không nên ăn mặn, mà phải ăn đắng mới đúng!
Thôi được rồi đại gia ạ.
Tôi kính ông là lão tiền bối chín mươi mấy tuổi.
Nhưng ông cũng không thể dị hợm đến thế được chứ!
Trà trần bì mà lại đi cho đường đỏ với muối, cái lời này của ông mà lọt ra ngoài thì cả họ Tần nhà tôi không ai đồng ý đâu!
Khúc Tĩnh nghe đến đây cũng không nhịn được nữa, lên tiếng: "Ngài nói thế thì hơi quá rồi, ai lại pha trà với muối bao giờ."
"Phải nấu như thế thì trà trần bì mới ngon." La Quân vẫn cứng đầu nói, "Mấy đứa thanh niên các cậu thì biết cái gì, đây là bí quyết gia truyền đấy."
Tần Hoài lặng lẽ nhìn La Quân.
La Quân cũng kiên quyết nhìn lại Tần Hoài.
"Vậy thế này đi ạ." Tần Hoài nói, "Nếu ngài cứ khăng khăng cho rằng nấu trà trần bì phải cho đường đỏ với muối thì chiều mai tôi sẽ nấu một ấm, mang đến đây cho ngài nếm thử."
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ phụ của anh, nếu ông ta đã quyết tâm như vậy thì Tần Hoài cũng chẳng còn gì để nói.
Chỉ biết chúc ông ta thành công thôi.
"Uống thì uống, ai bảo cậu mang đến đây, tôi đến tận nhà hàng của cậu mà uống!" La Quân hét lớn.
Người giúp việc nghe vậy, lập tức chạy ra: "La tiên sinh, ngày mai ngài có hẹn ra ngoài rồi ạ!"
"Ngày mai không được." La Quân ăn nốt miếng bánh quy, "Phim bộ của tôi còn chưa xem xong, mai phải xem phim."
"Vậy thì ngày kia, chiều ngày kia tôi sẽ đến nhà hàng của cậu, uống ngay trước mặt cậu."
"Tôi muốn dùng hành động thực tế để chứng minh cho cậu thấy, trà trần bì phải nấu với đường đỏ và muối mới ngon!"
Vừa dứt lời, Trần Huệ Hồng đã cầm điện thoại từ trong bếp đi ra, nói: "Dọn dẹp xong rồi, trong tủ lạnh toàn thịt lợn, thịt bò, hải sản với thịt cừu, còn nửa con gà nữa, hoa quả thì không có, rau xanh thì chỉ có đúng một quả dưa chuột."
"La lão gia, ngài phải ăn nhiều rau xanh vào, ngày nào cũng cá lớn thịt to thì dạ dày làm sao chịu được." Khúc Tĩnh góp lời.
La Quân trừng mắt nhìn Trần Huệ Hồng: "Ai cho cô tự tiện mở tủ lạnh nhà tôi ra xem?"
"Giờ tôi toàn ăn ở столовая rồi, trong tủ lạnh nhà tôi toàn đồ để nấu lẩu."
"Nhà ăn của các người cũng có thấy ăn rau đâu." Trần Huệ Hồng buông một câu "chí mạng", "Hôm trước tôi gặp Tiểu Trương ở nhà ăn, lần nào cậu ta mua cơm cũng chỉ toàn ba món mặn với canh sườn thôi."
"Phải ăn nhiều rau vào." Khúc Tĩnh nói, "Buổi kiểm tra hôm nay đến đây là kết thúc. Nếu ngày kia ngài định đến nhà hàng, tôi sẽ đặc biệt cử người đến chứng kiến lần ra ngoài thứ mười một của ngài kể từ ngày 13 tháng 8 năm nay."
Trần Huệ Hồng gật đầu: "Phải ăn mừng mới được."
"Mấy người trong khu còn đang cá cược xem năm nay ngài có chịu ra khỏi nhà không đấy, xem ngài có thể tiếp tục phá kỷ lục người ở lì trong nhà lâu nhất của khu mình hay không."
La Quân: "..."
La Quân tức giận đứng dậy, ôm cả hộp bánh ngọt bỏ về phòng, hét lớn: "Tiểu Trương, tiễn khách."
Tần Hoài: "..."
"Thường ngày các người cứ hay "đấu khẩu" với nhau thế này ạ?"
Dù sao thì La Quân cũng đã chín mươi mấy tuổi rồi, chắc cũng chẳng sợ làm ông ta giận đâu nhỉ.
"Mấy món bánh ngọt có lợi cho tuần hoàn máu, La tiên sinh lại ít vận động quá, mỗi ngày số lượng tin nhắn trên WeChat còn chưa đến một trăm. Không ngồi thì nằm, lại còn thích gọi đồ ăn về nhà, chúng tôi làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho sức khỏe của ông thôi mà." Khúc Tĩnh giải thích, "Tôi thì hay bận việc, bệnh viện lại hơi xa, may mà có chị Hồng hay đến nói chuyện với La tiên sinh để ông khuây khỏa đầu óc."
"Có nhiều người đến thì không khí cũng rộn ràng hơn, tiểu Tần sư phụ này, tôi thấy La tiên sinh có vẻ quý mến cậu đấy. Nếu cậu có thời gian thì có thể thường xuyên đến trò chuyện với La tiên sinh, trao đổi với ông ấy về... trà lạnh chẳng hạn?"
Nói đến đây, Khúc Tĩnh bỗng tò mò hỏi: "Mà nấu trà trần bì thật sự phải cho muối à?"
Tần Hoài: "..."
Tần Hoài trịnh trọng đáp: "Không cho, tuyệt đối không cho!"
"Nấu trà trần bì có thể không cho đường, nhưng tuyệt đối không được cho muối!"
"Đường thì cũng chỉ có thể dùng đường phèn thôi, đường đỏ thì tuyệt đối không được dùng!!"