Chương 28: Lại có tiểu lễ vật rồi?
Nghe rõ tiếng nộ hống trong gió.
Ngô Đoạn Thiên cùng Triệu Lăng Thiên sắc mặt trong nháy mắt đen lại.
"Tiền bối, vãn bối có chỗ nào đắc tội tiền bối chăng? Vãn bối cùng tiền bối vốn không quen biết, không cần thiết phải làm nhục vãn bối như thế chứ?"
Triệu Lăng Thiên không phục.
Hắn là thiên tài tuyệt thế, đi đâu mà chẳng được người người cung phụng?
Đan điền của hắn bị ma tu đánh trọng thương, hắn đường đường là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, sư phụ của hắn Ngô Đoạn Thiên vì thế mà mỗi ngày mày ủ mặt ê, bận rộn ngược xuôi, chẳng phải cũng bởi vì hắn tư chất trác tuyệt, có thể nâng cao một mảng lớn tương lai của Thanh Vân tông sao?
Hắn đã bao giờ bị người ta thóa mạ như vậy?
Dù chỉ là một chữ "Cút", mặt Triệu Lăng Thiên cũng đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Chỉ là bên trong Vạn Thanh sơn lại không có đáp lại.
Triệu Lăng Thiên vừa tức vừa xấu hổ, muốn đi ngay lập tức lại không muốn từ bỏ cơ hội khôi phục đan điền, cứ như vậy cứng đờ tại chỗ ngẩn người, chỉ có thể nhìn về phía Ngô Đoạn Thiên cầu cứu.
"Ai, đi thôi, có được là do ta may mắn, mất đi là do số mệnh. Cái gì nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì chứng tỏ ngươi cùng vị tiền bối kia vô duyên." Ngô Đoạn Thiên lắc đầu thở dài, đối mặt với loại tình huống này, hắn cũng không thể làm gì hơn.
Nếu như đối phương chỉ là tu sĩ có thực lực tương đương, hắn còn có thể vì đồ đệ mà đòi lại công đạo.
Nhưng cho đến hiện tại, dù là cái vị tu sĩ thần bí kia đã kích phát linh thức, truyền âm tới, hắn tìm kiếm nguồn gốc cũng không thể xác định được vị trí của đối phương.
Điều này cho thấy đối phương chỉ cần muốn là có thể khiến bọn họ tìm không thấy. Từ ngay từ đầu, người ta đã chiếm hết thế chủ động, thực lực so với hắn chỉ mạnh chứ không yếu, tiếp tục dây dưa chẳng khác nào tự rước lấy nhục.
"Sư phụ..." Triệu Lăng Thiên không cam lòng.
Ngô Đoạn Thiên lại vỗ vỗ vai đồ đệ, cũng không gọi ra phi kiếm, chỉ thong thả đi bộ, ra vẻ thản nhiên nói: "Đi thôi."
Trong lòng của hắn so với Triệu Lăng Thiên còn khó chịu hơn nhiều.
Là một người sư phụ, lẽ ra phải bao che khuyết điểm, vì đồ đệ mà đứng ra, giờ phút này lại chỉ có thể nén giận, xám xịt bỏ chạy.
Ở một bên khác, Lục Trường Thiên cùng một đám đệ tử Chấp Pháp đường vẫn chưa hết kinh hoàng ngồi dưới một gốc cây lớn.
Lúc đến có 50 người, hiện tại chỉ còn lại ba mươi sáu người.
Mười bốn đệ tử Chấp Pháp đường đã chết trong trận chiến với Hồng Mao Cương Thi.
Cũng may có vị cao nhân ở trong Vạn Thanh sơn ra tay, đạo lôi đình giáng xuống đã phân ra một nhánh đem cái con Hồng Mao Cương Thi kia thuận tiện thu luôn, nếu không phải có cao nhân kia trợ giúp, muốn giải quyết triệt để con Hồng Mao Cương Thi kia, bọn họ sẽ còn tổn thất nhiều hơn nữa.
"Cũng không biết là vị đại lão nào ra tay, dẫn lôi đình từ trên trời xuống quét sạch tà ác, thủ đoạn như vậy, chúng ta không theo kịp a." Có đệ tử thổn thức cảm thán.
Lục Trường Thiên dù ngậm miệng không nói, nhưng trong lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ thủ đoạn của vị cao nhân thần bí kia.
Nếu có thể gặp được vị cao nhân kia, tiện thể được đối phương chỉ điểm một hai, con đường tu hành của hắn cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều sao?
"Lục sư huynh, gặp phải biến cố lần này, chúng ta còn muốn tiếp tục nhiệm vụ nữa không?"
"Đúng vậy a, Lục sư huynh, cái tên ma tu kia cũng không biết đã chết hay chưa, ai..."
Các đệ tử dù không nói rõ, nhưng ánh mắt lại lảng tránh, trong lời nói đã có ý muốn rút lui. Lục Trường Thiên thấy vậy trong lòng khinh bỉ, thản nhiên nói: "Tông chủ đã dặn dò, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, vậy đi, thấy trạng thái của các ngươi không được, cứ về trước báo cáo tình huống thương vong đi, còn lại toàn bộ giao cho ta."
"Ai nha, Lục sư huynh, như vậy không được đâu?"
"Vạn Thanh sơn nguy hiểm, chỉ một mình Lục sư huynh sao được?"
Lục Trường Thiên nghe những lời khách sáo giả tạo này thì nhếch mép:
"Quyết định vậy đi, ta đã quyết tâm rồi, ta là đội trưởng, các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta mà hành sự!"
Nói đến nước này, những đệ tử Chấp Pháp đường kia cũng không từ chối nữa, từng người đều cảm ơn rối rít rồi đi, chỉ để lại Lục Trường Thiên một mình đứng dưới gốc cây.
"Ha ha, lũ chuột nhắt nhát gan."
"Với cái dạng này của các ngươi, vĩnh viễn cũng đừng mong có cơ hội nắm bắt được cơ duyên."
Tiếp tục nhiệm vụ không chỉ vì mặt mũi và mệnh lệnh của tông chủ.
Mà còn vì cơ duyên.
"Trăm người ăn một miếng thịt", cơ duyên của một người và cơ duyên của một đám người, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
...
Trong căn phòng nhỏ, mọi thứ đều lặng gió.
"Vãn bối Lý Thanh Nhiên có thể khôi phục đan điền, tất cả đều là ân tình của tiền bối, vô cùng cảm kích."
Cô gái chắp tay thi lễ với trần nhà, đã nói quá nhiều lời cảm ơn, cũng không biết nên biểu đạt sự hoan hỉ và cảm kích trong lòng như thế nào, chỉ là lời nói quá mức nhạt nhẽo, nói nhiều lại hóa ra sáo rỗng. Sau đó, nàng liền đem những lời dư thừa ấy giấu kín trong lòng.
"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, ngươi chẳng phải là bạn gái điện tử của ta sao!" Trần Hoài An nhìn độ thiện cảm đã tăng lên đến 60 thì mặt mày hớn hở: "Bạn trai trong thế giới ảo giúp đỡ bạn gái điện tử, chẳng phải là điều đương nhiên sao? Thanh Nhiên à, sau này ngươi cứ việc tu luyện thật tốt, đem những kẻ coi thường ngươi giẫm hết dưới chân, đời ta thì coi như xong rồi, nhưng ngươi thì khác, tuy ngươi chỉ là một dãy số, nhưng số liệu cũng có thể phát triển mà, trước khi trò chơi này chính thức mở server, ta nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thành nữ tu mạnh nhất! Như vậy, dù ta có bị Diêm Vương bắt đi cũng có thể mỉm cười chuyển sinh thành trùm thế giới!"
Lý Thanh Nhiên nghe được:
[Hãy tu luyện thật tốt, không kiêu ngạo, không nản lòng!]
"Vâng, vãn bối nhất định sẽ không phụ lòng tiền bối!"
Lý Thanh Nhiên cúi người vái dài, gượng gạo giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng nàng lại không khỏi nghĩ:
Tiền bối vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng lại bất ngờ vô cùng đáng tin, khiến người ta có cảm giác an toàn...
"Hắc hắc." Nàng không khỏi ngốc nghếch cười, rồi lập tức ra vẻ nghiêm túc lấy ra một chuỗi hạt từ trong trữ vật giới chỉ.
Đó là một chuỗi vòng tay được chế tác từ linh thạch, mỗi viên linh thạch đều được gọt giũa thành những hạt châu có kích thước đồng đều, trông vô cùng tinh xảo.
"Tiền bối, đây là Chuyển Vận Châu do vãn bối tự tay chế tác, không phải là vật liệu gì tốt, mong tiền bối đừng chê, sau này khi vãn bối có được vật liệu tốt hơn, nhất định sẽ làm lại cho tiền bối một cái mới!"
Hạ phẩm linh thạch là thứ duy nhất mà Lý Thanh Nhiên cảm thấy mình có thể sử dụng được.
Linh tinh là thứ cần dùng cho Tụ Linh trận cao cấp mỗi ngày, nàng rất muốn dùng nó để làm Chuyển Vận Châu, nhưng lại sợ tiền bối sẽ tức giận.
Nhưng mỗi ngày, tiền bối đều cho nàng hạ phẩm linh thạch với số lượng khác nhau, chắc là để tùy nàng sắp xếp.
Nếu đã tùy nàng sắp xếp, vậy thì để nàng tùy hứng một chút đi.
[Bạn gái điện tử 'Lý Thanh Nhiên' đã làm ra một món quà nhỏ cho ngài, đã gửi đi, xin chú ý kiểm tra và nhận]
"Oa! Còn có cả quà nhỏ nữa sao? Thanh Nhiên, ngươi thật tốt! Hắc hắc hắc..." Trần Hoài An ngồi trước điện thoại di động nở một nụ cười kiểu "dì ghẻ", chỉ cảm thấy số tiền mà mình đã nạp vào trước đây hoàn toàn xứng đáng.
Dù biết đây là chiêu trò của nhà phát hành thì sao chứ?
Giá trị cảm xúc là vô giá!
Hắn nhận.
Cùng lúc đó, ở Thương Vân Giới.
Lý Thanh Nhiên nghe được:
[Không tệ, có lòng.]
...
...
"Không biết khi nào thì món quà nhỏ sẽ đến..."
Tại một khách sạn bình dân nào đó.
Trần Hoài An vẫn ôm điện thoại di động không nỡ rời.
"Nói đi thì nói lại, cái bùa hộ mệnh lần trước chất lượng cũng thường thôi, vừa leo lên núi một lần về, cái tên 'bản tôn' trên đó đã bị mồ hôi tẩy sạch..."
Nhớ tới chuyện này, Trần Hoài An liền cạn lời.
Dù sao thì hắn cũng đã đóng góp nhiều tiền như vậy.
Kết quả là bùa hộ mệnh lại phai màu?
Không có một chút thành ý nào.
Hy vọng lần này món đồ mà nhà phát hành gửi đến sẽ cao cấp hơn một chút.
[Chậc, không biết cái tên nhóc loài người này đang nhìn chằm chằm vào cái hộp giày kia mà ngốc nghếch cười cái gì nữa...]
Một đôi mắt mèo tròn xoe ló ra từ khe hở của hộp giày.
Nó len lén nhìn ra bên ngoài.
[Hiện tại thân thể của bản vương quá suy nhược, nếu đối đầu trực diện thì e là không phải đối thủ, hơn nữa tên loài người này dường như có năng lực đặc biệt gì đó, chỉ cần túm lấy gáy của bản vương là có thể khiến bản vương không thể động đậy, vì an toàn, cứ chờ tên loài người này ngủ rồi hành động!]
Sau nửa đêm.
Lý Thanh Nhiên vẫn tu luyện như thường lệ.
Trước khi ngủ, Trần Hoài An tiện tay kiểm tra lại số dư còn lại, nhất thời mặt mày tái mét.
Không phải chứ, tiền của hắn đâu?
Mới có hai ngày, số tiền lớn vừa kiếm được đã tiêu gần hết rồi sao?
"Xem ra phải tranh thủ thời gian mở ra trận khiêu chiến trực tiếp thứ hai mới được..."
Nhưng chân của hắn hiện tại vẫn chưa lành, nếu như livestream mà độ khó không cao hơn Thái Sơn thì ai xem chứ? Hoặc là phải tạo ra một loại hình mới, nhưng dù là loại nào đi nữa thì cũng không hề thân thiện với tình trạng tàn tật hiện tại của hắn.
Trần Hoài An ủ rũ chau mày, đến tận 4 giờ sáng mới ngủ thiếp đi.
Ánh trăng từ cửa sổ len lỏi vào, khẽ lướt qua bệ cửa sổ, ghế sofa, rồi lặng lẽ chiếu lên chiếc hộp giày.
Chiếc hộp giày im lìm bỗng nhiên mở ra.
Bốn cái móng vuốt mèo đen linh xảo vững vàng đáp xuống bàn, không phát ra một tiếng động nào.
Trong bóng tối, một đôi đồng tử mèo lóe lên ánh sáng đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Nó từng bước một tiến lại gần.
Bước vào ánh trăng.
Trên tường phản chiếu không phải bóng của mèo, mà là bóng của một con thú khổng lồ kinh khủng.
Ngoài cửa sổ, gió ngừng thổi, cỏ cây im lìm.
Tiếng côn trùng kêu trong nháy mắt biến mất.
Thời gian dường như trở nên đặc quánh lại...
· · ·
· · ·