Chương 105: Tôi Độc Lai Độc Vãng Đã Quen
Lục Mao Trùng nhìn Trần Phi một chút, rồi lại nhìn hai cô gái kia một chút, sau đó nó lập tức gật gật cái đầu với hai cô gái.
Vì nó không muốn bị người khác quan sát.
Vương Triệt cười nói: "Tôi độc lai độc vãng đã quen, nên sẽ không thích hợp đồng hành với người khác, sợ là sẽ chậm trễ các bạn."
Bạch U U cười hì hì nói: "Không có chuyện gì đâu, tôi không ngại.”
Vương Triệt nghiêm mặt nói: “Nhưng tôi để ý! Vùng dã ngoại này nguy hiểm như vậy, nên Lục Mao Trùng sẽ kéo các bạn lui lại. Tôi chỉ muốn mang đứa bé này ra ngoài du lịch khám phá một phen mà thôi. Cho nên tôi không muốn làm chậm trễ các bạn thám hiểm. Về phần quán quân của Khải Minh cúp, chỉ đơn thuần là may mắn."
Nói xong, Vương Triệt liền không cho bọn họ có cơ hội nói chuyện, mà anh lập tức phất phất tay.
Sau đó anh đeo lên ba lô, và mang theo Lục Mao Trùng đạp lên bãi cỏ xanh um tùm, hướng về phía trước mà tiến đến.
Chỉ lưu lại ba người kia đang tràn đầy vẻ kinh ngạc.
…
Vương Triệt hít thở lấy bầu không khí trong lành nơi đây, ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, tâm tình của anh hiện tại đang rất tốt.
"Ô ô!"
Bỗng nhiên, một con Ô Ô Hươu nhảy nhảy nhót nhót tới bên người Vương Triệt, nó dò xét vài lần rồi đảo người rời đi.
Hồn thú hoang dại với hồn sủng được con người nuôi dưỡng, xác thực có tính cách cực kỳ khác nhau.
Trên đầu loài hươu này mọc ra một chiếc sừng hươu hình san hô, thân thể không lớn, nhìn qua trông khá đáng yêu, tính tình rất ôn hòa.
Chúng cũng không hề có tính công kích.
Nhưng khác biệt ở chỗ, các Hồn thú tại vùng dã ngoại này, có trình độ sức khỏe hơi kém hơn một chút so với hồn sủng do con người nuôi dưỡng,.
Bởi vì trên thân chúng đa phần đều có một số vết thương.
Tuy nhiên, khí tức trên thân chúng rõ ràng là mạnh hơn một bậc.
"Ti ngô ti ngô!" Lục Mao Trùng kêu lên.
Nó nói là trên người con Ô Ô Hươu kia có vết thương.
Vương Triệt gật đầu nói: "Ừm, chúng ta tiếp tục đi tới."
Hồn thú bị thương ở đây có nhiều lắm, cho nên Vương Triệt cũng không có tâm tư quan tâm nhiều.
Số lượng Hồn thú trên vùng thảo nguyên này là vô cùng nhiều.
Nhưng cũng may là đại bộ phận Hồn thú đều có thiện ý với nhân loại, chỉ cần không chủ động tấn công thì bọn chúng cũng sẽ không để ý.
Có một chút Hồn thú có tính tình cực kỳ ôn hòa, chúng sẽ còn chủ động tới gần để tiếp xúc.
Nơi đây có rất nhiều loại hồn thú mà đứa bé Lục Mao Trùng này chưa bao giờ nhìn thấy.
Điều này làm cho nó nhìn hoa mắt.
Khi đi bộ gần mười cây số, và sắc trời còn chưa chuyển tối.
Vương Triệt liền dựng lên một cái lều vải, anh dự định nghỉ ngơi một hồi.
Chủ yếu là do trên đường đi, anh đã nhặt được rất nhiều loại dược thảo rất đặc thù.
Lấy kinh nghiệm của anh, hẳn là có thể bào chế ra một loại thuốc trị thương đơn giản, để chuẩn bị cho chặng đường tiếp theo.
Trong ba lô mà Lý Phó Quan đã giao cho, không hề có những loại dược phẩm hồi phục tương đối đắt đỏ kia.
Mà lúc Vương Triệt tới đây, anh cũng không có mua.
Vì những loại dược phẩm kia hơi đắt, mà Vương Triệt luôn cho rằng mình có thể tự cấp tự túc, cho nên anh mới không đi mua.
Vương Triệt thuận tiện nhớ lại một chút cảm xúc khi anh mới học chế thuốc năm xưa.
Trên thảo nguyên này có lượng tài nguyên vô cùng phong phú, mặc dù phần lớn chỉ là các loại tài nguyên tương đối phổ thông.
Cho nên những người khác chưa hẳn có thể phát hiện ra, dược tính bên trong những cây cỏ phổ thông này.
Các dược phẩm trên thế giới này, đại đa số đều sử dụng vật liệu có tương quan với hồn sủng, để luyện chế mà thành.
Vương Triệt nói: "Tốt, hiện tại mi hãy thi triển ra Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích kia, nhưng không được công kích, mà cứ đứng tại chỗ hướng về đống gỗ kia để nhóm lửa. Phải khống chế thật tốt nhiệt độ của hỏa diễm, không được quá lớn và cũng không được quá nhỏ."
Anh vừa luyện thuốc vừa có thể rèn luyện cho Lục Mao Trùng khống chế thật tốt Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích.
Có được loại công cụ bằng trùng này, tất nhiên Vương Triệt sẽ muốn lợi dụng một cách tối đa.
Lục Mao Trùng cảm thấy mình tựa như là một loại công cụ, nhưng nó vẫn phải ngoan ngoãn làm theo.
Không bao lâu sau, Vương Triệt đã luyện chế ra được mười mấy khối cao dược để thoa ngoài da, và một số nước thuốc có thể uống để khôi phục thương thế.
"Tại khu vực thảo nguyên của vùng dã ngoại này, chỉ tùy tiện tìm là đã có thể tìm ra một bó lớn cỏ thuốc, và những cỏ dại này ẩn chứa lượng hồn lực rất không tầm thường, và cũng ẩn chứ dược tính nhất định. Mặc dù sau khi luyện chế ra thuốc, hiệu quả của chúng vẫn kém hơn một chút so với những dược phẩm được buôn bán kia. Tuy vậy, chúng thắng ở số lượng nhiều và tính thuận tiện."
Vương Triệt luyện chế thuốc xong rồi, anh liền đưa vài miếng lá cây thông sữa cho Lục Mao Trùng ăn no, sau đó anh cho đứa bé này chơi đùa một trận bên trên thảo nguyên.
"Mi dừng chạy quá xa đấy!"
Lục Mao Trùng mười phần hưởng thụ, khi chơi đùa trên loại cỏ xanh mượt tại vùng thảo nguyên này.
Điều mà nó thích nhất chính là, dùng thân thể của nó lăn qua lăn lại bên trên thảm cỏ.
Nó đã ép bằng rất nhiều đám cỏ nhỏ.
Thỏa thích mà lăn qua lăn lại.