Chương 106: Tiến Vào Khu Vực Thung Lũng
Vương Triệt một bên thu hồi lều vải, một bên đem dược phẩm đã bào chế tốt thả vào ba lô.
Chẳng bao lâu sau, Lục Mao Trùng bỗng nhiên rì rào chạy trở về, trên thân nó tràn đầy sợi cỏ xanh.
"Ti ngô ti ngô!"
Nó nhảy dựng lên và kêu to hai tiếng.
"Hử?"
Vương Triệt nhìn nó một chút.
Sau đó Lục Mao Trùng lập tức quay người chạy đi, tựa như nó muốn dẫn anh đi tới mọt nơi nào đó.
Vương Triệt cất kỹ đồ vật rồi đi theo nó.
Một lát sau.
Đầu tiên Vương Triệt ngửi được một mùi huyết tanh nhàn nhạt, ngay sau đó, anh liền thấy một con Ô Ô Hươu đang ngã nằm trên mặt đất.
"Con Ô Ô Hươu này là con Ô Ô Hươu lúc nãy."
Hình như Vương Triệt đã phát hiện ra cái gì.
Anh thấy chân trước, chân sau và trên lưng nó đều có vết thương không nhỏ.
Vương Triệt nhìn lướt qua các vết thương, đại bộ phận đều là vết trầy xướt khá sâu, tương đối nghiêm trọng, hẳn là nó đã bị con vật khác cắn xé.
Căn cứ vào phán đoán của mình, Vương Triệt đoán ra đây là vết cắn của một con Hồn thú cỡ lớn thuộc loài rắn.
Trầm ngâm một lát, Vương Triệt lấy ra lô dược cao đầu tiên, để bôi lên vết thương cho con Ô Ô Hươu này. Sau đó anh băng bó lại cho nó.
Rồi Vương Triệt tiếp tục chậm rãi cho con Ô Ô Hươu này uống nước thuốc.
Ước chừng sau mười mấy phút,
con Ô Ô Hươu này mới chậm rãi tỉnh lại.
"Ô... Ô..."
Con Ô Ô Hươu mở mắt ra, nó lập tức giãy dụa để đứng lên. Đầu tiên nó nhìn về phía Vương Triệt và kêu to hai tiếng ô ô.
Đại khái là nó đang cảm ơn Vương Triệt.
Sau đó nó bước đi tập tễnh về phương hướng khác.
"Ti ngô ti ngô!" Lục Mao Trùng đi theo nó và kêu lên.
"Nha... Nha... Nha nha!"
"Ti ngô! Ti ngô!"
"..."
Vương Triệt nghe thấy hai đứa nói chuyện mà có chút im lặng.
Anh cũng không rõ lắm, tại sao hai giống loài hồn thú khác biệt, mà lại có thể giao lưu với nhau như thế...
Nhưng ý của Lục Mao Trùng chính là, con Ô Ô Hươu này đang bị thương rất nặng, cần nghỉ ngơi nhiều thêm.
Nhưng bước chân của con Ô Ô Hươu kia cũng không dừng lại, vì nó đã từ chối lời đề nghị của Lục Mao Trùng.
Lục Mao Trùng bỗng chạy tới chỗ Vương Triệt kêu lên hai tiếng.
Vương Triệt trầm ngâm mấy giây, rồi anh đáp ứng sự hiếu kì của đứa bé này.
“Được thôi, đi theo nó xem một chút đi."
Việc thám hiểm vùng dã ngoại, chính là việc đối mặt với rất nhiều hồn thú, mà đều đã gặp được bọn chúng, vậy cứ đi quan sát một chút xem sao.
Hướng đi của con Ô Ô Hươu này và hướng đi tới rừng Phù Không có vị tri lệch nhau không ít.
Nhưng Vương Triệt cũng không quan tâm đến chuyện, mình sẽ đi xa thêm một đoạn đường.
Không bao lâu sau, con Ô Ô Hươu kia đã đi vào một cái thung lũng.
Bên trong thung lũng này có không ít cây cối xanh tươi.
"Nơi này có lượng hồn lực nồng nặc hơn không ít so với bên ngoài, nhưng lại có quá nhiều Ô Ô Hươu táng thân tại đây..."
Trên đường đi, Vương Triệt nhìn thấy cảnh này mà giật mình, Lục Mao Trùng bên cạnh anh đã há mồm muốn kêu.
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét.
Tiếng gào thét này lập tức để cho Vương Triệt hiểu rõ.
Đây là tiếng kêu của U Lâm Xà.
U Lâm Xà là một loại Hồn thú sinh sống trong rừng rậm, chúng có kích thước rất to lớn và là động vật ăn thịt.
Chúng có thiên tính công kích rất mạnh, tính tình của chúng cũng tương đối hung ác.
Đồng dạng là Hồn thú, nhưng dưới sự thuần dưỡng của nhân loại, các hồn sủng có tính tình hiền lành hơn rất nhiều.
Vương Triệt bỗng nhiên nói ra: "Đừng nhúc nhích!"
Lục Mao Trùng nghe vậy lập tức đình chỉ tiến lên.
Và con Ô Ô Hươu đi phía trước càng linh mẫn hơn, nó trực tiếp núp ở đằng sau một gốc cây.
Vương Triệt đưa mắt nhìn về phía trước, tròng mắt anh có chút co rụt lại.
Trong khu rừng rậm u ám phía trước, có một con mãng xà dài tầm mười mét, toàn thân màu xanh biếc, đang lưu động ở trong rừng.
Trong miệng nó còn có rất nhiều máu tươi.
U Lâm Xà: Hồn thú hệ Thảo Mộc, toàn thân bao trùm một lớp vảy xanh cứng cáp, lực lượng khổng lồ từ thân nó có thể xoắn nát cả một chiếc xe tải, khả năng di động trong rừng của nó là vô cùng nhanh.
Con U Lâm Xà này đã đạt tới ba trăm năm tu vi hồn lực trở lên.
"U Lâm Xà và Ô Ô Hươu được xem như là thiên địch. Hẳn là con U Lâm Xà kia đang săn giết những con Ô Ô Hươu này."
Vương Triệt khẽ nhíu mày, đại khái anh đã biết rõ đang có chuyện gì xảy ra.
U Lâm Xà chỉ có hai giai đoạn tiến hóa, chúng thuộc về loại hồn thú hiếm có, trời sinh đã tương đối cường đại.
Tại giai đoạn tiến hóa thứ hai, chúng có thể đạt tới tiêu chuẩn của hồn thú cực hiếm, gọi là U Bạo Xà Vương, thực lực càng cường đại hơn!
Còn những con Ô Ô Hươu này, dù có cho chúng ăn bể bụng, thì tối đa chúng cũng chỉ có thể đạt tới trăm năm tu vi hồn lực.
Vẫn chỉ là tiêu chuẩn của Hồn thú phổ thông mà thôi, cho nên chúng không thể nào là đối thủ của con U Lâm Xà này được.
Nhưng mà Ô Ô Hươu lại là một quần thể Hồn thú, cho nên tự nhiên chúng có thể chống cự với loại cường thú U Lâm Xà này.