Chương 127: Thiên La Hương
Phi Thiên Cuồng Tích phản ứng cực kỳ nhanh chóng.
Một chiêu không thành, nó liền huy động chiếc cánh bên phải.
Sợi tơ trắng mà Lục Mao Trùng phóng lên cánh của nó, gần như không có nửa điểm trở ngại mà bị nó bức ra.
Như vậy có thể tưởng tượng được, con Phi Thiên Cuồng Tích này có sức mạnh biến thái đến cỡ nào.
Ánh mắt Vương Triệt trở nên ngưng trọng, sau đó anh lập tức ra lệnh: “Nó muốn phát động Hồn kỹ Cuồng Phong, mau sử dụng liên tục Hồn kỹ Phóng Tơ, rồi nhảy lên trên đầu của nó!”
Lục Mao Trùng lúc này đang vô cùng chuyên chú, và đang chờ đợi mệnh lệnh của Vương Triệt.
Tiếng nói của Vương Triệt vừa dứt, trong nháy mắt, từ miệng Lục Mao Trùng liên tục phóng ra mấy sợi tơ trắng.
Một sợi rồi lại một sợi, thắt nút vào nhau, liên tiếp nhắm vào đầu Phi Thiên Cuồng Tích.
Sau đó Lục Mao Trùng bỗng nhiên búng người và lập tức phóng tới.
Đồng thời, trận phong bạo cuồng liệt từ đôi cánh của Phi Thiên Cuồng Tích mãnh liệt thổi tới.
Hồn kỹ Cuồng Phong chính là trăm năm Hồn kỹ được tiến giai từ mười năm Hồn kỹ Gió Thổi.
Nếu lại hướng lên trên thì chính là ngàn năm Hồn kỹ Gió Lốc; vạn năm Hồn kỹ Thần Dực Long Quấn.
Đây là Hồn kỹ hạch tâm đặc hữu của Hồn thú hệ Thiên Không.
Uy lực của chúng sẽ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh khủng hơn.
Vương Triệt quát lên: “Chuẩn bị kỹ càng vào, ngay tại lúc này, nhắm ngay đầu của nó, rồi lần nửa sử dụng Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích!”
Cả hai trước đây rất ăn ý, cho nên Vương Triệt vừa nói xong, thì Lục Mao trùng liền như tâm tính tương thông với anh, mà lâp tức ở trên không trung thi triển ra Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích, hướng về phía Phi Thiên Cuồng Tích mà đánh tới.
Vương Triệt biết rõ, con Phi Thiên Cuồng Tích lúc này đã mất đi lý trí, và đây cũng là nhược điểm duy nhất của nó.
Nếu Phi Thiên Cuồng Tích đã mất đi lý trí, vậy trí tuệ của nó liền bằng không. Coi như nó có được bản năng chiến đấu tự nhiên, nhưng tuyệt đối nó sẽ không biết nó nên sử dụng loại Hồn kỹ nào.
Bây giờ tư duy của nó vô cùng đơn giản: Ta phải mau chóng xử lý con sâu nhỏ kia ngay.
Phi Thiên Cuồng Tích đang ở trong trạng thái thi triển Hồn kỹ vô cùng cứng ngắc, nên nó không thể nào tránh đi một kích Liệt Diễm Trùng Kích này.
Hỏa diễm cực nóng nương theo lực lượng cường đại, trực tiếp đánh vào đầu của Phi Thiên Cuồng Tích.
Nó liền cảm thấy choáng váng, tăng thêm hỏa diễm nóng rực khiến cho nó khó mà bảo trì trạng thái bay lượn, cuối cùng thân thể nó liên tục lắc lư.
Tuy nhiên nó cũng không bị rơi xuống.
Đột nhiên, Phi Thiên Cuồng Tích đưa hai con ngươi nhìn về phía Vương Triệt.
"? ? ?"
Vương Triệt khẽ giật mình.
Thật không thích hợp, con Hồn thú này đã mất đi lý trí rồi cơ mà? Kẻ công kích nó là Lục Mao Trùng, vậy hẳn là nó chỉ tập trung chú ý đến Lục Mao Trùng mới đúng chứ!
Thế tại sao nó lại nhìn về phía ta?
Trừ phi lý trí của nó đã thanh tỉnh lại!
Không đúng! Khả năng lý trí của nó chỉ mới thanh tỉnh lại một phần nhỏ. Chẳng lẽ là do nơi này..."
Vương Triệt lập tức quan sát bốn phía.
Quả nhiên, ở phía xa xa, anh thấy được một gốc cây lấp lóe ánh sáng, trên thân nó mọc ra mấy quả nhỏ như quả nho.
Bên trên thân cây còn mọc ra bốn, năm quả nhỏ óng ánh long lanh, giống như quả vải đã bị lột vỏ.
Vương Triệt cảm thán nói: "Thứ đó là... Thiên La Hương... Khó trách..."
Thiên La Hương còn gọi An Hồn Quả, đây là một loại quả rất hiếm thấy. Nếu được nghỉ ngơi bên dưới mùi hương của loại quả này, sẽ có thể khôi phục tinh thần lực và có thể an tâm dưỡng thần.
Trên thị trường, nó cũng là một loại nguyên liệu chủ đạo dùng để chế tạo ra dược phẩm tăng cường tinh thần lực.
Nếu như ăn nguyên cả quả, vậy sẽ có thể tăng lên một lượng tinh thần lực nhất định, nhưng tác dụng phụ của chúng cũng không nhỏ.
Bởi vì điều kiện đản sinh ra loại quả này rất hà khắc, cho nên trong tư liệu cũng không có ghi chép.
"Thì ra con Phi Thiên Cuồng Tích này từng nghỉ ngơi tại chỗ đó, và cũng nhờ hai gốc Thiên La Hương này nên linh hồn đang hỗn loạn của nó mới có sự thanh tỉnh khá yếu ớt!"
Thật ra, lấy khả năng cảm giác của Vương Triệt, anh thấy nơi này cũng không phải chỉ vẻn vẹn như lời giới thiệu của Lý phó quan lúc trước.
Nơi đây không chỉ có mỗi vấn đề hồn lực cuồng bạo.
Mà đang có một tia năng lượng hỗn loạn tương đối đặc thù.
Nguyên nhân không gian ở đây không được ổn định, Vương Triệt vô cùng hoài nghi là do không gian trên cùng của rừng Phù không được ổn định gây ra.
Dẫn đến việc nơi này ngoại trừ hồn lực cuồng bạo ra bên ngoài, mà đang còn pha tạp thêm một loại năng lượng rất đặc thù.
Luồng năng lượng đặc thù này khiến cho hồn lực nơi đây bị cuồng bạo, cho nên mới sinh ra sự phá hoại cực lớn đối với linh hồn của đám Hồn thú đến đây.
Nếu như chờ đợi ở chỗ này trong thời gian dài, vậy tất nhiên sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lý phó quan đã nói qua, thời gian thám hiểm cũng chỉ có một ngày mà thôi.
Một khi vượt qua thời gian một ngày, vậy liền sẽ tạo thành ảnh hưởng rõ rệt đối với thân trí của những học sinh và hồn sủng tham gia thám hiểm.
Thông qua băng tần công cộng, Vương Triệt nhìn thấy chí ít có mười vị học sinh đã rút lui.
Còn nguyên nhân là gì thì anh không biết.