Chương 129: Bội Thu
Vương Triệt cảm khái nói: “Qua trận chiến đấu này, ta cũng đã nhận biết rõ ràng thực lực hiện tại của Lục Mao Trùng. Quả thật sau khi cường độ linh hồn của ta được tăng lên, tác dụng của linh hồn đã trở nên rất rõ rệt."
Vừa rồi, sau nhiều lần công kích như vậy, nếu không phải nhờ cảm giác của Vương Triệt đã tăng lên, vậy chưa chắc anh đã có thể nhanh chóng xem thấu sự công kích của Phi Thiên Cuồng Tích.
Trên cơ bản, chỉ cần Lục Mao Trùng bị trúng chiêu của Phi Thiên Cuồng Tích, vậy khi đó nó liền bại.
Một lát sau, Vương Triệt nhanh chóng chuyển dời trận địa, và anh vẫn tiếp tục sử dụng biện pháp cũ để thông qua mấy gốc Tế Hồn Thụ, nhằm hỏi thăm về mấy cái địa điểm đặc biệt khác.
Đồng thời, Vương Triệt cũng biết mà tránh đi những con Hồn thú tương đối cường đại kia.
Anh tìm được không ít dược liệu, và còn tìm được hai khối đá rất đặc biệt.
Mà thu hoạch lớn nhất của Vương Triệt nằm tại một mảnh đất lơ lửng khá nhỏ. Anh đào được một viên linh thạch kích thước cỡ quả trứng chim cút.
Cuối cùng, anh còn tìm đến một cái Đạo Hồn Khí tương đối cổ lão.
Thu hoạch trong lần thám hiểm này của Vương Triệt tương đối khá.
Hiện tại trời đã hừng sáng, khoảng cách với thời gian kết thúc cuộc thám hiểm cũng chỉ còn vài tiếng.
Vương Triệt tìm một địa phương an toàn để ngã lưng một chút.
Anh dự định sẽ xử lý dần đần những chiến lợi phẩm kia, nhưng đột nhiên anh lại nhớ tới cái gì.
Vương Triệt nhìn về phía máy truyền tin.
Bên trên có rất nhiều tin nhắn.
"Các anh em, tôi đã gặp phải một con Độc Diệp Hoa rất hung bạo, nên tôi chỉ miễn cưỡng tìm được ba cây Liệt Tâm Hoa rồi tôi xin rút lui trước. Hẹn gặp lại tại Khải Huyền cúp!"
"Tôi cũng xin rút lui! Vãi thật, nơi này quá nguy hiểm! Tại cái nơi chết tiệt này, tôi chỉ tùy tiện nhảy đến một mảnh đất lơ lửng, vậy mà lại gặp phải một con Ảnh Nhận Đường Lang chí ít năm trăm năm tu vi hồn lực. Các anh em có tin được không? Thôi rút rút rút!"
"Hắc hắc, còn tôi thì tìm được một khu mộ địa, chỉ tùy tiện đào móc mà liền đào ra một viên bảo thạch. Chậc! Tôi còn đào tới một con chuột bự đang ngủ nữa chứ. Khi đó tôi rất cơ trí mà nhanh chóng nhấn xuống còi báo động."
"Tôi đã tìm đủ mười cây Liệt Tâm Hoa, quả là mệt chết tôi rồi. Lần này trừ tôi ra, không còn ai có thể đạt hạng nhất nữa đúng không?"
"Liệt Tâm Kiến rất khó đối phó, nên tôi chỉ tìm được ba cây Liệt Tâm Hoa thôi. Còn lại thứ gì cũng đều không mò được. Đã vậy còn nhiều lần từ chỗ hiểm mà cầu sinh nữa chớ."
"Càng lên cao sẽ càng khó khăn, không biết trên đỉnh khu rừng Phù Không này sẽ có cái gì nhỉ?"
"Ồ! Hình như mọi người đều không tìm được vật gì tốt thì phải?"
...
Vương Triệt nhìn lướt qua mấy dòng tin nhắn, đại bộ phận đều thu hoạch không tốt.
Nơi này đích thực quá nguy hiểm.
Nên chỉ một số nhỏ mới có được thu hoạch tốt hơn một tí.
Đương nhiên, chưa hẳn những người này đã nói thật.
Vương Triệt nhìn vào một đống lớn đồ tốt bên cạnh mình.
Anh suy nghĩ một chút liền cảm thấy rất đáng chú ý.
Thế là Vương Triệt quyết định ăn ngay nói thật mà lần đầu lên tiếng:
"Tôi thật sự thê thảm, kém chút nữa đã bị một con Phi Thiên Cuồng Tích hơn bốn trăm năm tu vi hồn lực xử lý. Hiện tại tôi chỉ dám tìm một địa phương yên tĩnh và an toàn để chờ đợi thời gian kết thúc. Lần này coi như về tay không rồi."
Ngôn từ mộc mạc của Vương Triệt, lập tức để cho đám tuyển thủ còn lại đều nhao nhao tỏa sáng hai mắt.
Ngay khi Vương Triệt vừa mới phát ra tin nhắn chưa tới mấy giây.
Trên máy truyền tin lập tức xuất hiện lít nha lít nhít tin nhắn phản hồi.
"Ha ha ha ha... Phi Thiên Cuồng Tích á! Không tệ! Vậy mà anh vẫn có thể chạy trốn! Cái mạng của anh thật là lớn nha."
"Đệ nhất hạng mục thi đua đầu tiên mà cũng như vậy! Tôi thấy ai ai cũng đều rất kém cỏi! Vậy lần này tôi liền an tâm rồi!"
"Tốt rồi! Tâm tình của tôi đã tốt hơn rồi! Tạ ơn đại ca Vương Triệt đã chia sẻ nhé!"
"Anh cũng không được gì sao?"
...
Vương Triệt nhìn thấy rất nhiều tin nhắn phản hồi cho mình.
Rất nhanh sau đó anh còn nhận được ba tin nhắn riêng.
"Vương Triệt, vị trí cụ thể của anh bây giờ là ở chỗ nào? Tôi có ghi chép lại hai địa điểm, bên đó có vài cọng Liệt Tâm Hoa, nhưng đều có Liệt Tâm Kiến trông coi. Lúc trước tôi đã từ bỏ, vậy anh có thể đi đến đó thử xem, coi thử có thời cơ gì không."
"Khi nào rảnh thì anh hãy đem biện pháp mà anh bồi dưỡng Lục Mao Trùng chia sẻ một chút cho tôi là được."
Tin nhắn này là do Trần Phi phát tới.
Vương Triệt trầm tư nói: "Ừm! Tên này đúng là một thiếu niên trong lòng chỉ có Hồn thú. Đến lúc này rồi mà còn không quên con Lục Mao Trùng của mình.”