Chương 144: Vùng Không Gian Huyễn Tượng
"Hả? ! !"
Lý Ngạn Minh lập tức sững sờ, đây là tình huống như thế nào?
Đúng lúc này, bóng người phía dưới bỗng nhiên bạo phát ra một tiếng gào thét giận dữ: "Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!"
Khi nghe hắn ta nói như thế, ánh mắt Lý Ngạn Minh lập tức sáng lên.
Sau đó trên người ông ấy bỗng hiện ra một vòng Hồn Hoàn, một con hồn sủng hình dạng trường kiếm liền xuất hiện tại bên cạnh ông ấy.
Từ xa nhìn lại, trông nó giống như một thanh kiếm ánh sáng.
Lý Ngạn Minh xiết chặt hô hấp, nhìn chằm chằm vào bóng người phía dưới nói:” Vậy là tôi không cần chết nữa rồi, kẻ phải chết chính là anh!"
Rồi ông ấy hô lên: "Đi! Nhìn xem có chuyện gì!”
Con hồn sủng giống như thanh kiếm ánh sáng kia khẽ kêu một tiếng, rồi hướng về phía Vương Triệt bay đi.
Nhưng nó vừa mới xuất phát, bốn cây cột sáng bàng bạc năng lượng sinh mệnh kia, liền lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được để nhanh chóng biến mất.
Tựa như chúng đã bị cây cột sáng tại vị trí cuối cùng hấp thu sạch sẽ.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bỗng nhiên lóe lên từ vị trí của Vương Triệt.
Vương Triệt vui mừng nói: "Khá lắm!"
Anh nhìn thấy cái Đạo Hồn Khí cỗ lão kia đã càng thêm sáng lóng lánh, và cũng thấy rất hiếu kì.
Sau khi được bốn luồng năng lượng sinh mệnh rót vào, quả nhiên cái Đạo Hồn Khí cỗ lão này đã bị kích hoạt, nhưng cũng chưa hoàn toàn kích hoạt.
Vương Triệt cũng không rõ bên trong nó rốt cuộc đang ẩn chứa thứ gì?
Vương Triệt tự hỏi: "Nếu như chỉ là năng lượng dự trữ, vậy ký hiệu hình tam giác đặc thù trên cái Đạo Hồn Khí này đại biểu cho cái gì? Thanh thế to lớn như vậy, chẳng lẽ bên trong vật này đang phong ấn một con Hồn thú? Là Hồn thú thời cổ đại khổng lồ chăng? Ừm, nhưng thời cổ đại nhân loại vẫn chưa hề nghiên cứu ra Đạo Hồn Khí, chớ nói chi là phong ấn Hồn thú bên trong Đạo Hồn Khí. Cho nên chuyện này rất không có khả năng!"
Vương Triệt nhìn chằm chằm vào cái Đạo Hồn Khí cổ lão, anh biết bất kể nói thế nào thì nó cũng là một loại bảo bối.
Cuối cùng, sau khi tất cả năng lượng của bốn cây cột sáng đều bị hút vào bên trong Đạo Hồn Khí cổ lão, tâm thần Vương Triệt bỗng nhiên rung lên.
Sau đó anh đột nhiên cảm nhận được một lời kêu gọi từ linh hồn.
Chẳng lẽ thật sự có Hồn thú ngụ trong đây?
Vương Triệt nhíu mày đi tới, một tay nắm chặt cái Đạo Hồn Khí cổ lão.
Lục Mao Trùng phía sau cũng cử động thân thể, tranh thủ thời gian đi theo Vương Triệt.
Ngay lúc Vương Triệt nắm chặt Đạo Hồn Khí cổ lão trong nháy mắt, tinh thần của Lục Mao Trùng cũng rung lên một phát.
Cảnh tượng bốn phía bỗng nhiên phát sinh biến đổi trong khoảnh khắc, tựa như Vương Triệt đang tiến vào một thế giới khác.
Lúc này tâm thần của Vương Triệt đang gặp phải đại chấn.
Điều có thể khiến cho anh giật mình như vậy, từ khi ký ức thức tỉnh đến nay, đây là loại chuyện cực kỳ hiếm thấy.
"Chẳng lẽ là Thần Tàng?"
Tại Tu Tiên Giới, một khi thần thức đạt tới đỉnh phong, nó liền sẽ độc lập hình thành một phương thế giới.
Tại bên trong thế giới này, linh hồn sẽ bất diệt vĩnh hằng, có thể khống chế thiên thể, diễn hóa ra vạn vật thế gian, thôi diễn ra chư thiên đại đạo.
Đây là cảnh giới mà các vị Tiên Nhân trong truyền thuyết mới có thể đạt tới.
Muốn chạm đến đại đạo, điều thiết yếu cơ bản nhất chính là tu luyện ra Thần Tàng.
Vương Triệt có thể độ thiên kiếp của vũ trụ, đã mang ý nghĩa thần trí của anh đã đạt đến trình độ này.
Thần, nghĩa là tinh thần, linh hồn.
Tàng, ngụ ý là hàm nghĩa của vũ trụ, sự biến ảo cực cảnh.
Vậy mà bên trong cái Đạo Hồn Khí này lại có thể ẩn chứa loại bảo địa như thế!
Nhưng sau khi Vương Triệt định thần lại, anh bắt đầu đánh giá tình huống xung quanh.
Rất nhanh sau đó, anh liền phát hiện một điều không hợp lý.
Bốn phía nơi này là một mảnh trắng sáng, nhìn như một vùng không gian khác, nhưng thật ra là do năng lượng tạo thành huyễn tượng.
Vương Triệt bỗng nhiên nói: "Không đúng, đây không phải là Thần Tàng, đây chỉ là một vùng không gian huyễn tượng mà thôi."
Về vùng không gian huyễn tượng này, tương đối mà nói cũng là loại chuyện rất bình thường.
Vì chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh thì liền có thể tạo ra được.
Trong lòng Vương Triệt khôi phục lại bình tĩnh.
Nếu như thế giới này thật sự có người có thể tu luyện tinh thần lực tới cấp độ Thần Tàng, vậy đoán chừng người này cũng đã sớm rời khỏi thế giới này.
Vương Triệt quan sát bốn phía nói: "Có lẽ là một vị nhân loại cường giả vào thời đại kia, trước khi tử vong ông ta đã lấy tinh thần lực để làm môi giới, vì ông ta muốn lưu lại thứ gì đó trong cái Đạo Hồn Khí này."
"Ti ngô ti ngô!"
Đúng lúc này, Lục Mao Trùng bỗng nhiên kêu lên.
Vương Triệt nhìn xuống, đứa bé này vậy mà cũng bị kéo vào vùng không gian huyễn tượng.
Hẳn là do sinh mệnh hồn ước gây ra.
Lục Mao Trùng vội vã chạy tới, hưng phấn kêu to giữa không trung, tựa như nó đã phát hiện ra thứ gì đó rất không tầm thường.
Vương Triệt đi theo nó để nhìn xem, sau đó anh lập tức ngây ngẩn cả người.