Chương 159: Về Nhà
Cha Vương Triệt cảm khái nói: "Người trẻ tuổi bây giờ thật là không tầm thường! Đến loại chuyện này mà đều có thể làm được! Một đứa trẻ có thể có lợi hại như vậy sao? Nếu con trai chúng ta có thể lợi hại như thế, tôi sẽ có thể trực tiếp bay lên trời luôn. Đoán chừng Địa Ngục cũng không dám giữ tôi lại."
Mẹ Vương Triệt nói: "Tin tức truyền bá trên một kênh tuyệt đối không thể là giả. Nhìn bóng lưng vị thiếu niên này, ngược lại là có chút giống với con trai chúng ta. Nhưng mà tiểu Triệt cũng ở trong đội ngũ thám hiểm, hẳn là nó cũng biết đến vị thiếu niên anh hùng này nhỉ?"
"Cục cô cô cô..."
Cô Cô Điểu cũng đáp lại bà.
Nó thấy được dưới chân của vị thiếu niên trên TV, có một đoàn đồ vật màu xanh lá.
Tuy hình ảnh bị làm mờ, nhưng Cô Cô Điểu cũng thấy có chút quen thuộc.
Cha Vương Triệt gật đầu nói: "Đúng vậy! Tin tức thông báo trên kênh này... Nhìn xem băng tần thì chính là tin tức của thành Thiên Tâm chúng ta."
Sau đó ông lập tức chuyển qua mấy kênh khác, phát hiện thấy rất nhiều kênh đều đang truyền bá sự việc này.
Lần này, liền xem như người dân bình thường thì cũng nhìn ra được, chuyện này tuyệt đối là thật.
Khẳng định là các chiến khu đều tán thành việc truyền bá như vậy.
Đúng lúc này, Vương Triệt mở cửa đi vào.
Cha Vương Triệt lập tức đi tới, có vài phần kích động, nói: "Con trai, cuối cùng con đã trở về! Giữa trưa con đã gửi tin nhắn cho cha mẹ rằng con sắp trở về, vậy tại sao đến buổi chiều con mới trở về?"
Vương Triệt nói: "Trên đường về nhà con đã đi ngang qua khu căn cứ hồn sủng trong rừng, nên con đã để Lục Mao Trùng chơi đùa ở đó một hồi."
Cha Vương Triệt: "Con ăn chưa?"
Vương Triệt: "Dạ ăn rồi!"
Cha Vương Triệt: "Đến đây, đến đây! Con mau xem tin tức này đi! Cha mẹ vừa nghe được tin tức này thì mẹ con va cha liền cảm thấy khiếp sợ."
Cha Vương Triệt lôi kéo Vương Triệt tới xem nội dung tin tức trong TV.
Vương Triệt nhìn lướt qua, thầm nghĩ những người kia làm việc rất có hiệu suất.
Không nghĩ tới bọn họliền bắt đầu thông báo tin tức này ngay hôm nay.
Lên thẳng trên kênh chính của chiến khu Đông Hoa luôn tức, vị Lý Ngạn Minh kia cũng rất có tiếng nói!
Nếu nhìn bằng một góc độ khác, thì những tên Quỷ Hồn Sư kia thật không đơn giản! Vì bọn hắn có thể khiến cho chiến khu Đông Hoa coi trọng như vậy.
Mẹ Vương Triệt hỏi: "Con trai, con có biết cái vị Vương Thiên Bá này không? Anh chàng này thật sự lợi hại như vậy à?"
Vương Triệt gật đầu nói: "Đương nhiên rồi ạ! Vì người thiếu niên này chính là con đó."
Cha mẹ Vương Triệt nghe vậy liền ngây ngân cả người.
Một lát sau, Cha Vương Triệt bỗng nhiên ôm bụng, cười ha ha nói:
"Con trai, đừng đùa cha mẹ như thế, con có bao nhiêu cân lượng mà cha còn không biết sao?"
Vương Triệt: "..."
Mẹ Vương Triệt cũng che miệng cười, nói: "Con trai, chuyện này con chớ có nói lung tung, cha mẹ đều biết rõ con mà, con đừng có làm bộ nữa."
Vương Triệt: "..."
Quả là cha ruột mẹ ruột có khác!
"Ti ngô ti ngô..."
Lục Mao Trùng ở một bên nhìn xem cha mẹ Vương Triệt đang cười to, nó cảm thấy hình như bộ dáng này rất hay.
Tăng thêm việc tiếng cười có thể lan tỏa, nên nó cũng uốn cong con mắt lên và nhe răng ra cười đối với Vương Triệt...
Vương Triệt liền lấy một quả hạt dẻ đập lên trên đầu Lục Mao Trùng, nói:
"Mi cười cái gì?"
Lục Mao Trùng: "o (╥ ﹏ ╥) o"
Cha Vương Triệt hỏi: "Con trai, con nói thật à? Vương Triệt trầm ngâm nói: "À, Vương Thiên Bá xác thực không phải là con, vô luận là dung mạo hay là thực lực, anh chàng này đều vượt xa con. Con đã gặp qua anh ta, trên người anh ta tản ra một luồng khí tràng tuyệt thế, xem ra cũng là một nhân vật không tầm thường."
"Dù anh ta chỉ là một vị thiếu niên, nhưng dáng người và khí thế của anh ta lại khiến cho người nhìn cảm thấy, anh ta chính là một vị thần tài, vạn người không được một, trên người anh ta tản ra vinh quang vạn trượng, có thể lan tỏa đến người bên cạnh."
Nghe nói như thế, cha mẹ Vương Triệt lập tức không cười nữa mà mang vẻ mặt nghiêm túc.
Mà Lục Mao Trùng ở một bên cũng có chút cổ quái mà nhìn về phía Vương Triệt.
Trước đó Vương Triệt và Lý Ngạn Minh đã đối thoại với nhau một hồi, nhưng Lục Mao Trùng cũng chỉ có thể nghe hiểu một chút, còn cụ thể là gì thì nó không rõ ràng.
Nhưng nó lại cảm giác được, Khế Hồn Sư của nó... hình như là đang tự nói về anh ta thì phải?
Cha Vương Triệt nói: "Con sớm nói như vậy thì ta còn không hiểu sao a? Con trai, con có thể tiếp xúc đến loại người này chính là vinh hạnh của con. Mặc dù con cũng cực kỳ ưu tú, nhưng cùng loại nhân vật này so sánh, vẫn là có chênh lệch rất lớn. Nhưng không quan hệ, con chính là con."
Vương Triệt gật đầu nói: "Nghe nói nhóm các con còn được anh ta cứu nữa đúng không?"
Mẹ Vương Triệt nói: "Vậy sau này, nếu như có cơ hội, con hãy tự mình đến cảm ơn người ta. Trên tin tức đã nói, đây chính là ân cứu mạng, mà người được cứu cũng không chỉ mình con, mà còn có rất nhiều người nữa."
Vương Triệt nói: "Tât nhiên là vậy rồi ạ! Con sẽ mang Lục Mao Trùng về gian phòng nghỉ ngơi trước."
Mẹ Vương Triệt nói: "Đi thôi đi thôi!"
Vương Triệt mang theo Lục Mao Trùng về tới gian phòng riêng.