Chương 218: Hùng Tâm Tráng Chí
Tại một tòa biệt thự nào đó trong thành Vinh Đô.
Một thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ, mang theo mấy phần yêu dị, toàn thân anh ta đang lấp lóe kim quang.
Ở bên cạnh anh ta là một con Chim Khách Tiên Long đã hoàn thành giai đoạn tiến hóa thứ hai, nó đang duyên dáng phiêu phù ở bên người thanh niên này.
Trên đỉnh đầu anh ta có một đám mây màu vàng lượn lờ.
Khiến cho thanh niên này tựa như đang ẩn mình trong tiên cảnh.
Đúng lúc này, người thanh niên bỗng nhiên lẩm bẩm:
"Vương Triệt, Vương Bá Thiên... rốt cuộc anh đã làm ra chuyện gì tại rừng Phù Không..."
---
Sáng hôm sau.
Trên một ngọn núi cổ xưa tại vùng biên giới của châu Tây Nhạc.
Lâm Hi đang đứng trên đỉnh núi, tận hưởng lấy ánh nắng ban mai đang chíu sáng khuôn mặt cô, khiến cho cô giống như một vị Cửu Thiên Huyền Nữ xuất trần tuyệt thế.
Bên cạnh Lâm Hi là Chi Vân Xà, nó cũng đã hoàn thành giai đoạn tiến hóa thứ hai để trở thành Vũ Linh Xà.
Hình thể của nó cao ngang ngửa Lâm Hi, nhìn qua rất ưu mỹ. Đôi cánh lông vũ nhỏ màu trắng bên tai nó càng thêm nẩy nở, trông giống như một đôi cánh nhỏ, bên trong sự ưu mỹ lộ ra mấy phần đáng yêu.
Phía dưới bỗng nhiên truyền đến một tiếng hỏi thăm: "Bạn học Lâm, ngày mai trường học của cô sẽ tiến hành kỳ thi tốt nghiệp đề chung, vậy cô có trở về đó không?"
Lâm Hi mở ra bàn tay, một mảnh lông vũ màu đỏ pha xanh lá xinh đẹp đang phiêu phù trong lòng bàn tay của cô.
Nó tản ra một luồng lực lượng cường đại, bàng bạc.
Lâm Hi nhìn chăm chú vào mảnh lông vũ này và khẽ gật đầu, nói:
"Đương nhiên tôi phải trở về!"
---
Tại thành Thiên Tâm.
Trong nhà Vương Triệt.
Vương Triệt đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Trải qua ba tuần điều dưỡng, sự suy yếu sau khi tu luyện Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này thân thể Vương Triệt không chỉ có cực kỳ cường đại, mà tinh khí thần của anh cũng đã đạt tới một tầm cao mới.
Trong ba tuần qua, vô luận là Lục Mao Trùng hay là Từ Lực Kiếm, Vương Triệt đều đã bồi dưỡng rất ổn định.
Anh không dạy cho chúng Hồn kỹ khác.
Chủ yếu là củng cố cho Lục Mao Trùng rất nhiều Hồn kỹ mà nó đã học tập trước đó.
Từ Lực Kiếm thì vẫn tiếp tục nắm vững năng lượng cơ giới trong cơ thể, và để nó trải nghiệm Thiên Lôi Kiếm Thế cùng với việc thích ứng cường độ thân thể hiện tại.
Từ Lực Kiếm trước đó đã có một trăm hai mươi năm tu vi hồn lực, cho nên căn cơ của nó chưa vững chắc.
Nó khác biệt với Lục Mao Trùng, vì ngay từ đầu Lục Mao Trùng đã được Vương Triệt tay nắm tay để bồi dưỡng, làm vững chắc căn cơ.
Từ Lực Kiếm thì lại lập tức tu luyện Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh, mặc dù nó có sự tăng lên to lớn, nhưng vì căn cơ chưa vững chắc nên về sau nó sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Cho nên hiện tại, làm vững chắc căn cơ là chuyện quan trọng nhất của Từ Lực Kiếm.
Vương Triệt nói: "Mấy ngày trước ta đã thành công tiến vào tầng thứ nhất của Thái Thượng Dưỡng Hồn Thiên, và thần thức đã thành hình."
Nếu như tại Tu Tiên Giới, muốn tu luyện Thái Thượng Dưỡng Hồn Thiên tới tầng thứ nhất, độ khó cũng không phải nhỏ.
Nếu không có cơ duyên, dù tiêu hao mấy chục năm hay trên trăm năm cũng đều không thể tu luyện tới tầng thứ nhất.
Nhưng nếu có cơ duyên, chỉ cần mấy tháng là đã có thể tu luyện thành công.
Vương Triệt đã kinh lịch một phen trong rừng Phù Không, thu được cơ duyên không nhỏ, nên anh mới có thể trong vòng không đến nửa năm là đã tiến vào tầng thứ nhất.
Có thể nói là phi thường không dễ dàng.
Thần thức là một loại sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ.
Tại Tu Tiên Giới, muốn tu luyện ra thần thức mà không có tu vi Trúc Cơ Kỳ là chuyện không thể nào.
Muốn tăng lên là chuyện khó càng thêm khó.
Hiện tại Vương Triệt đã tu luyện ra thần thức, mặc dù anh chỉ mới bước vào tầng thứ nhất, nhưng dù sao đây cũng là diệu pháp Thái Thượng Dưỡng Hồn Thiên.
Cho nên linh hồn của Vương Triệt cực kỳ vững chắc giống như là bàn thạch, thần thức rất cô đọng.
Một khi Vương Triệt triển khai thần thức, anh có thể cảm ứng được sự biến hóa yếu ớt trong bán kính mấy chục mét xung quanh.
Và sự cảm ứng đối với hồn sủng của mình càng là vô cùng rõ ràng.
Đồng thời khi có thần thức, Vương Triệt liền có thể nội thị bản thân.
Từ đó anh có thể hoàn chỉnh cảm ứng ra Võ Hồn.
Khi Vương Triệt tập trung tinh thần cao độ, cũng vừa vặn ánh trăng lên cao.
Quá trình anh tiến vào tầng thứ nhất cũng ổn định lại, đây chính là thời điểm anh cảm ứng Võ Hồn của mình.
Trong lòng Vương Triệt cảm khái vạn phần:
"Mấy ngày nay, thành Thiên Tâm đã xuất hiện không ít năng lượng chấn động rất đặc thù, tản mát ra loại ánh sáng kỳ dị. Hẳn là những học sinh kia đã tự chủ thức tỉnh Võ Hồn, phần lớn đều có phẩm cấp không cao. Cũng không biết Võ Hồn của ta sẽ là thứ gì..."
"Nhưng bất kể như thế nào, ta đã đi vào thế giới này với ký ức thức tỉnh không đến năm tháng, rốt cục ta cũng đã bắt đầu tu luyện..."
Giờ phút này, tất cả nhân loại trên thế giới đều không có người có thể hiểu được tâm tình của Vương Triệt.
Vì anh đã từng là một vị thiên kiêu cái thế, tại dưới thiên kiếp chèo chống mấy năm, hao hết số lượng pháp bảo vô cùng vô tận, làm hủy diệt vô số tiểu thế giới, và kiên trì tới một khắc dầu hết đèn tắt cuối cùng.
Nhưng ngay tại một bước vào cửa Tiên Đạo, anh lại thất bại.
Tuy nhiên, Vương Triệt bây giờ lại dâng lên hùng tâm tráng chí, để đặt chân vào tiên môn cổ lộ thần bí mà xa xăm kia một lần nữa!