Chương 246: Nghi Thức Ra Sân Của Anh Hùng
Vương Triệt lắc đầu nói: “Xin đem cái từ ‘Những tên’ kia bỏ đi! Vì số lượng phần tử khủng bố tập kích vào các tuyến tàu lần này sẽ không vượt qua hai tên! Khả năng cao chỉ có một tên!”
Lâm Hi nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại chắc chắn như thế?”
Vương Triệt cười nói:
“Châu Tây Nhạc có lực lượng quân sự rất mạnh, mặc dù vùng dã ngoại là khu vực mênh mông vô ngần, và không tốt để giám thị phòng thủ. Nhưng kinh nghiệm lần trước đã cho tôi biết, vùng dã ngoại của Châu Tây Nhạc chắc chắn đã được gia tăng cường độ tuần tra. Nếu những tên phần tử khủng bố kia muốn đại quy mô tiến vào, trên cơ bản là không có khả năng, vì bọn hắn sẽ rất dễ dàng bị phát hiện, chứ đừng nói là muốn tập kích.”
“Cho nên, nếu bọn hắn muốn trà trộn vào vùng dã ngoại mà không bị người của Châu Tây Nhạc dễ dàng phát hiện, tự nhiên nhân số của bọn hắn tuyệt đối sẽ không vượt qua số lượng một bàn tay. Một khi số lượng quá nhiều thì tất nhiên sẽ bại lộ hành tung!”
“Mặt khác, nơi bọn hắn muốn tập kích chính là các tuyến tàu trong vùng dã ngoại, như vậy càng thêm không có khả năng bọn hắn sẽ có đại quy mô tấn công. Bởi vì lực lượng phòng vệ mạnh nhất nằm tại vùng dã ngoại chính là các tuyến tàu.”
“Bằng vào hiểu rõ của tôi đối với lực lượng phòng vệ của Châu Tây Nhạc, nếu tại vùng dã ngoại có 3 tên phần tử khủng bố trở lên xuất hiện, vậy tuyệt đối bọn hắn sẽ bại lộ hành tung và sớm bị phát hiện. Căn bản là bọn hắn sẽ không có cơ hội tập kích.”
“Nhưng nếu như chỉ có một người phân tán ra để hành động, thế thì sẽ rất khó bị phát hiện.”
Vương Triệt dừng một chút rồi tiếp tục nói:
“Vả lại, bọn hắn tập kích lần này cũng không phải là tự mình ra tay, mà là lợi dụng quần thể Hồn thú hoang dã. Điều này càng chứng minh, số người của bọn hắn tuyệt đối không nhiều.”
“Bởi vậy, tôi đoán ‘Những tên’ phần tử khủng bố phía sau quần thể Kiến Lính ngàn chân kia, khả năng cao chỉ có một tên. Chỉ có như vậy mới là cách thích hợp nhất cho bọn hắn.”
“Chỉ cần chúng ta có thể giải quyết những con Kiến Lính ngàn chân này, tôi cảm thấy chỉ với một tên phần tử khủng bố thì tôi cũng có thể ứng phó dược.”
Khi nghe xong những lời này, thầy giáo Trịnh nhíu chân mày sâu hơn.
Bởi vì ông ấy cảm thấy Vương Triệt nói rất có đạo lý...
Nhưng mà ông ấy không biết tại sao Vương Triệt lại có thể phân tích ra nhiều thứ như vậy?
Cậu nhóc này biết được không ít a! Còn có sự lý giải đối với lực lượng quân sự của Châu Tây Nhạc nữa chứ!
Một vị học sinh như em mà thì có thể hiểu rõ vậy sao?
Lực lượng quân sự của một lục địa là thứ mà học sinh có thể lý giải ư?
Trừ khi em chính là Vương Bá Thiên, nên đã có người trong quân đội nói qua cho em.
Tuy nhiên thầy giáo Trịnh cũng không có mở miệng nói.
Và Lâm Hi cũng lâm vào trầm tư, tựa như cô đang có rất nhiều điều muốn hỏi.
Vào lúc này, vị nữ nhân viên bỗng quay trở về.
Cô ta mang vẻ mặt tràn đầy dấu chấm hỏi, nói: “Vị trưởng quan bên kia đã đồng ý đề nghị của anh, đồng thời ông ấy còn nói, chỉ cần có thể lại chống đỡ hai mươi phút thì sẽ có binh sĩ cứu viện tới đây.”
Vị nữ nhân viên đang cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Tại sao quân đội có thể đồng ý để cho một vị học sinh đi làm loại chuyện nguy hiểm như vậy được?
Dưới tình huống bình thường, trưởng quan của quân đội vùng biên giới tuyệt đối sẽ không có khả năng để cho một vị học sinh dấn thân vào loại hiểm này.
Trừ khi...
Vị nữ nhân viên kinh nghi bất định mà nhìn về phía Vương Triệt nói: “Tôi đã cáo tri cho các thủ vệ thành thị để cho bọn họ rút lui. Đồng thời bọn họ sẽ kiềm chế quần thể Kiến Lính ngàn chân tại vị trí ba mươi dặm bên ngoài. Những con Kiến Lính ngàn chân có tốc độ rất nhanh... cho nên anh phải cẩn thận đó.”
Vương Triệt gật đầu, nói: “Tốt!”
Sau đó anh lấy ra từ trong ngực mình một tấm mặt nạ và mang lên trên mặt.
Vị nữ nhân viên nghi ngờ hỏi: “Anh mang mặt nạ để làm gì?”
Vương Triệt thản nhiên nói: “Đây là nghi thức của các vị anh hùng! Làm sao các vị anh hùng có thể tùy tiện để cho người ta nhìn thấy khuôn mặt được! Nếu anh hùng ra sân mà không có một chút nghi thức, vậy những tên phần tử khủng bố kia vừa nhìn liền biết.”
Vị nữ nhân viên vội vã gật đầu, nói: “À! Tôi hơi hơi hiểu rồi! Vậy vị bạn học và thầy giáo này, chúng ta mau chóng rời đi thôi.”
Lâm Hi và thầy giáo Trịnh đều rối rít gật đầu.
Thầy giáo Trịnh lần nữa dặn dò Vương Triệt một câu: “Cậu nhóc nhà em phải cẩn thận đấy! Chớ có liều mạng cứng rắn với bọn hắn! Còn nữa, em có muốn thầy hỗ trợ em một đoạn đường không? Ba mươi dặm này mà lấy tốc độ của em, cũng còn không có chạy tới nhưng người ta đã đuổi theo tới rồi.”
“Con Lục Mao Trùng của em lại không biết bay, và nó cũng không thể cõng em chạy tới đó được!”
Lục Mao Trùng ban đầu đang yên tĩnh ở một bên thì đột nhiên tức giận, nó hung hăng kêu to hai tiếng về phía Thầy giáo Trịnh.
Nhưng sau đó nó đành phải cúi thấp đầu xuống.
Nó cảm giác lúc này, toàn thế giới giống như đang nhắm vào nó.
Nếu tôi có thể bay thì tốt biết mấy!
Vương Triệt bình tĩnh nói: “Không cần! Em đã nghĩ kỹ phương thức ra sân rồi.”
“Cái gì? ! !”
Ba người kia liền cảm thấy tò mò mà nhìn chằm chằm vào anh.