Chương 247: Tôi Thích Anh Ấy!
Vương Triệt vỗ vào Bảo Rương Hồn Sủng bên hông, nói: “Ra đi!”
Trong thoáng chốc, một luồng áng sáng màu đỏ bay ra.
Ba người tập trung nhìn vào, là một thanh Từ Lực Kiếm lập loè lôi điện màu đỏ!
Chiều dài của nó tiếp cận 60 cm.
Vì Từ Lực Kiếm đã tu luyện qua một lần Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh nên nó đã trưởng thành lên.
Mỗi ngày tu vi hồn lực của nó cũng luôn ổn định tăng trưởng.
Đồng thời, nhờ tu luyện Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh nên sự trưởng thành của Từ Lực Kiếm đã hoàn toàn thay đổi vì ban đầu nó không thể lớn lên.
Tu vi hồn lực tăng lên nên chiều dài của nó cũng dần dần tăng trưởng.
Hơn một tháng trước, Từ Lực Kiếm chỉ dài 30 cm nên không thể đáp ứng yêu cầu phi hành của Vương Triệt.
Vào lúc này, Từ Lực Kiếm bay lên trên không, toàn thân nó tản ra khí tức vui vẻ.
Tựa như nó đang rất hưởng thụ phong cảnh bên ngoài.
“Chào thầy giáo Trịnh, bạn học Lâm Hi, chị quản lý! Tôi đi trước một bước!”
Chị quản lý vô thức hô lên: “Này, cẩn thận nhé!”
Ngay sau đó, Từ Lực Kiếm hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ, nhanh chóng bay đến dưới chân Vương Triệt.
Vương Triệt ôm Lục Mao Trùng, nhẹ nhàng nhảy lên Từ Lực Kiếm, vững vàng tiếp lấy.
Thân hình Vương Triệt vững như Thái Sơn, giống như một thanh chùy nặng ngàn cân khi đứng trên thân Từ Lực Kiếm.
Toàn bộ quá trình nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành, êm dịu như một dải lụa!
Ba người kia nhìn xem mà sửng sốt không thôi.
Vương Triệt mang tư thái thong dong bay về phía các tuyến tàu vùng biên giới. Các tuyến tàu này có độ cao so với đất bằng vùng dã ngoại tầm mấy chục mét.
Cho đến khi thân ảnh Vương Triệt biến mất bên trong tầng trời thấp, đám người mới hồi phục lại tinh thần.
Ngự kiếm phi hành tại thế giới này không phải là chuyện gì hiếm có.
Bởi vì nơi đây vẫn có Khí Võ Hồn dạng kiếm và hồn sủng dạng kiếm.
Tuy nhiên...
Chị quản lý không khỏi thốt lên: “Quá đẹp trai! Mà còn quá thuần thục nữa chứ! Anh trai tôi cũng nắm giữ một cái Võ Hồn tên Thanh Tuyền Kiếm, nhưng mỗi lần vận dụng Võ Hồn để phi hành thì cũng phải rất thận trọng. Mà anh ấy còn là một vị Khế Hồn Sư chuyên nghiệp hơn 20 cấp...”
Cô ta vừa nói vừa lắc đầu cảm khái.
Thầy giáo Trịnh cũng không khỏi cảm khái một câu: “Cậu nhóc này... Từ Lực Kiếm nằm trong tay em ấy quả là tuyệt phối! Thật không biết nó sẽ được Vương Triệt đào tạo thành bộ dáng gì? Chỉ một tháng ngắn ngủi mà em ấy đã có thể bồi dưỡng Từ Lực Kiếm tốt như vậy, tốc độ lại nhanh đến thế... Khó trách vì sao em ấy lại tự tin cỡ đó!”
Lâm Hi: “...”
Sau đó ba người cũng bắt đầu rời khỏi tàu đệm từ trường.
Lâm Hi vẫn là học sinh, nên sau khi rời đi cô tự nhiên sẽ muốn tham gia cuộc thi đua.
Cô lợi dụng Vũ Linh Xà để phi hành, rời đi trước một bước so với thầy giáo Trịnh và chị quản lý.
Rất nhanh sau đó, Lâm Hi đã đi đến một vùng quê khá vắng vẻ.
Cô bỗng nhiên hướng về phía hư không kêu lên: “Dì Khói! Giúp tôi một việc!”
Qua một hồi lâu, giữa không trung mới chậm rãi hiện lên một bóng người mờ ảo.
Bóng người kia cười một tiếng, hỏi: “Tiểu thư Hi, cô muốn để tôi làm chuyện gì?”
Lâm Hi nói.: “Bên chỗ tôi đã an toàn, vậy dì có thể giúp tôi trông nom một chút vị bạn học Vương kia được không?”
Bóng người nói: “Tôi từ chối!”
Lâm Hi: “...”
Lâm Hi nói: “Dì Khói, đó là bạn học tôi!”
Bóng người: “Điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc tôi từ chối!”
Lâm Hi: “...”
Bóng người: “Tiểu thư Hi, tôi chỉ phụ trách bảo hộ cho cô an toàn! Còn những chuyện khác, coi như trời có sập xuống nhưng chỉ cần nó không có đập vào cô, vậy thì tôi đều sẽ mặc kệ! Trừ khi...”
Lâm Hi bất đắc dĩ hỏi: “Trừ khi cái gì?”
Bóng người: “Trừ khi anh ta và cô có mối quan hệ mật thiết! Ví dụ như anh ta là bạn trai của cô! Nếu thế thì tôi có thể suy nghĩ lại một chút!”
Bóng người bỗng nhiên cười lên khanh khách.
Lâm Hi suy nghĩ mấy giây rồi bình tĩnh nói: “Anh ấy chính là bạn trai của tôi! Dì Khói, mau đi đi!”
“...”
Bóng người hơi sửng sốt một chút và tựa như cảm thấy không cam tâm nên tiếp tục nói: “Vẫn không được! Trừ khi cô nói cô ưa thích anh ta!”
Lần này Lâm Hi không chút nghĩ ngợi mà lập tức nói: “Tôi thích anh ấy! Dì Khói, mau đi đi!”
Bóng người: “...”
Bóng người bật cười nói: “Tiểu thư Hi, với tính cách này của cô, người bình thường thật sự không thể hiểu được. Đám người Lâm Gia các vị thật có miệng lưỡi, há mồm liền ra bản sự, thực sự là đời đời truyền lại, khắc vào tận trong xương cốt.”
“Cô có ưa thích anh ta hay không, hay anh ta có phải bạn trai cô hay không, thật giả trong đó Dì Khói tôi vẫn nhìn ra được. Tại phương diện này, kinh nghiệm của Dì Khói rất là phong phú đấy!”
Lâm Hi nói: “Thật giả không quan trọng, đạt đến mục đích là được rồi.”
Bóng người tiếp tục cười nói: “Tốt! Đến lúc đó khi tôi thấy được vị bạn học Vương kia, tôi liền nói cho anh ta biết là đang có một cô gái thích anh ta, và cô ấy chính bạn học Lâm Hi của anh ta! Vậy cô để cho tôi tới gặp anh ta mà cô không thấy ngại sao?”
Lâm Hi nói: “Không ngại, bởi vì lấy sự thông minh của Vương Triệt, căn bản anh ấy sẽ không tin tưởng lời nói của dì!”
Bóng người lại cười to hơn, nói: “Ha ha ha ha...... Tuyệt! Tiểu thư Hi, mặc dù dung mạo của cô xinh đẹp như thiên tiên, khí chất vô cùng xuất chúng, nhưng tôi đoán chừng với tính cách này của cô, sẽ không có nam nhân nào ưa thích cô đâu.”