Chương 30: Năm Mươi Năm Tu Vi Hồn Lực
Vương Triệt thừa dịp cha mẹ anh vào ban đêm vẫn chưa về.
Anh lợi dụng nồi niêu trong phòng bếp để tiến hành luyện đan.
Vương Triệt một bên nấu thuốc, một bên bùi ngùi mãi không thôi:
'Năm đó, thời điểm ta luyện đan, cũng chính là dùng loại phương thức nguyên thủy nhất này để nấu thuốc. '
'Khi đó cũng không thể xem như luyện đan, mà chỉ gọi là nấu thuốc. Thuốc nấu ra có công hiệu tương đối đơn giản, khi nào dùng lâu dài thì mới có thể có công hiệu rõ ràng. '
Vì để gia tăng mùi vị, Vương Triệt cho vào thêm mấy loại lá cây có vị ngọt.
Nấu đại khái nửa giờ đồng hồ.
Thành phẩm sau khi nấu là một nồi nước thuốc.
Muốn luyện thành đan mà không có linh hỏa, cùng với thủ pháp luyện đan đặc biệt là chuyện không thể nào.
Vương Triệt trước tiên đem những nước thuốc này tạo hình thành hình dạng lá cây, sau đó đưa đi đông lạnh.
Thành phẩm cuối cùng chính là từng khối bánh bích quy hình dạng lá cây, lớn chừng bàn tay, màu sắc đen nhánh.
Vương Triệt ăn thử một khối.
Nó có hương vị ngọt nhạt, mùi thơm ngào ngạt, cảm giác rất không tệ.
Có chút giống như sô cô la.
Nhưng bên trong chỉ ẩn chứa một ít hồn lực, so với lá cây Hoa Sữa Bạch Sam kia mà nói thì còn kém nhiều lắm.
Tuy nhiên, loại hồn lực này lại mang theo mấy phần đặc thù.
Bởi vì đây là hỗn hợp từ những lá cây có dược tính, tự nhiên nó sẽ có công hiệu khác.
'Theo lý thuyết, thứ này hẳn là có hiệu quả không tệ đối với Lục Mao Trùng. Chắc chắn nó có thể giúp cho Lục Mao Trùng tăng lên chất lượng sợi tơ. Còn những phương diện thì khả năng sẽ không tăng lên. Bởi vì đây chỉ là thuốc do lá cây chế biến mà thành. '
Vương Triệt lập tức cho Lục Mao Trùng ăn loại bánh bích quy hình lá cây này.
Cái đồ chơi này tương đương với đồ ăn vặt, cho nên cần sử dụng trong thời gian dài mới có thể nhìn ra hiệu quả.
Khi Lục Mao Trùng ăn lá cây này, nó cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng nó lại cảm thấy mùi vị rất ngon, nên ăn vô cùng nhanh.
Sau khi ăn xong, nó còn ợ một cái.
Lục Mao Trùng: " (o´ω`o) "
Nó tỏ ra cực kỳ hài lòng.
Vương Triệt híp mắt nhìn nó.
Loại bánh bích quy hình lá cây này có thành phần giống như thức ăn bình thường, cho nên sẽ không tồn tại vấn đề gì.
Cứ như vậy, cho đến một tuần sau, trước buổi khai giảng một ngày.
"Lục Mao Trùng, phóng tơ!"
"Tê tê tê..."
Lục Mao Trùng làm ra một trận cuồng phun tơ đối với bàn tay của Vương Triệt.
Sợi tơ xinh đẹp trắng như tuyết, nhanh chóng quấn quanh bàn tay Vương Triệt.
Nhìn tựa như không có bao nhiêu biến hóa.
Nhưng đến khi Vương Triệt dùng cái kéo ra sức cắt một cái, trước kia anh dễ như trở bàn tay mà cắt đứt cả cuộn tơ, nhưng bây giờ anh không thể cắt đứt được một sợi tơ nào.
Sợi tơ này cực kỳ bền chắc!
Thậm chí, chất nhầy dính của sợi tơ này còn làm cho Vương Triệt tạm thời không thể khép mở năm ngón tay, dù cho Lục Mao Trùng đã hút về sợi tơ của nó.
Thấy vậy, đôi mắt Vương Triệt hơi sáng lên, anh vui mừng nhẹ gật đầu nói:
"Tăng lên rất rõ ràng! Một tuần này, tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng đã tăng lên không ít, và uy lực của Hồn kỹ phóng tơ thì càng tăng thêm rất nhiều. Chứng tỏ bánh bích quy hình lá cây kia quả nhiên có hữu hiệu. Tuy những phương diện khác không có gì thay đổi, nhưng đối với độ bền dẻo của sợi tơ thì đã tăng cường không nhỏ!"
"Hiện tại, chỉ sợ sợi tơ của Lục Mao Trùng đã có thể sánh với Lục Mao Trùng trên trăm năm tu vi hồn lực. Nếu nó trường kỳ ăn loại bánh bích quy hình lá cây kia, vậy thì những sợi tơ của nó sẽ còn có thể tiếp tục tăng lên độ bền dẻo."
Một tuần thay đổi được như thế, có thể nói là rất hiệu quả.
Chủ yếu nhất là, tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng đã được tăng lên.
Lục Mao Trùng đã tiếp cận năm mươi năm tu vi hồn lực.
Vương Triệt cảm thấy đây chỉ là chiến lực ở trạng thái bình thường của nó.
Đồng thời, chiều dài của Lục Mao Trùng đã tăng trưởng từ mười centimet đến sáu mươi centimet.
Tương đương với chiều dài của đứa bé vừa mới ra đời.
Làn da của Lục Mao Trùng so với thời điểm vừa nở vào hai tuần trước, rõ ràng đã dày thêm và xanh thêm.
Lúc bình thường, sờ lên da của nó cảm giác rất co dãn. Và trên đầu nó cũng dần dần xuất hiện một cái mầm thịt hình chữ 'V' màu vàng nhạt.
Hai con ngươi của Lục Mao Trùng cũng có tinh thần sáng láng hơn trước.
Nó đi theo bên người Vương Triệt, hình thể giống như một con tiểu xà màu xanh lá.
Nhưng bởi vì thân thể nó lại to lớn hơn con rắn rất nhiều, nên vừa nhìn thì vẫn dễ dàng phân biệt ra được.
Mỗi ngày Lục Mao Trùng đều kiên trì tu luyện Thú Nguyên Công, bởi vậy cường độ thân thể của nó cũng đã vượt xa thời điểm kiểm tra vào một tuần trước.
Ban đầu, Thú Nguyên Công có bốn loại tư thế để Lục Mao Trùng tu luyện, và mỗi lần nó chỉ có thể kiên trì một giờ đồng hồ, sau đó nó phải nghỉ ngơi rất lâu mới lấy lại sức. Và những ngày kế tiếp, nó cũng không tu luyện thêm được mấy lần.
Nhưng khi tu vi hồn lực của nó dần dần tăng lên, để các phương diện trên thân thể đều mạnh mẽ hơn không ít, thì hiện tại mỗi lần tu luyện nó đã có thể kiên trì ba giờ đồng hồ.
Sáng, trưa, tối; mỗi buổi Lục Mao Trùng tu luyện một lần. Cho nên hiệu suất tu luyện của nó cũng tăng lên rất nhiều.
Mà đứa bé này cũng rất cố gắng, nhưng chủ yếu là nhờ Vương Triệt luôn một mực cổ vũ động viên nó, anh hay nói ra cố sự để kích động sự khát khao mạnh lên trong nội tâm của nó.
Vì nếu không tăng tốc độ tu luyện hồn lực thì thực lực cũng không tăng lên bao nhiêu.
Mỗi năm qua đi, tu vi hồn lực sẽ cần càng ngày càng nhiều số lượng hồn lực.
Nếu như tốc độ hấp thu hồn lực không thay đổi, mà tu vi hồn lực vẫn một mực tăng lên, vậy nhất định thực lực sẽ tăng càng ngày càng chậm.
Nhưng một tuần này, tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng vẫn như cũ bảo trì mỗi ngày tăng lên ba năm.
Nhưng nó muốn duy trì như vậy cũng cực kỳ không dễ dàng.