Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 56: Lần Đầu Được Bay

Chương 56: Lần Đầu Được Bay


Vương Triệt chỉ vào cây Vân Đồng Mộc cách đó không xa, nói: "Đến, phóng tơ về phía cây Vân Đồng Mộc kia cho ta."
Lục Mao Trùng đi theo Vương Triệt tới chỗ cửa sổ, nó vẫn chưa biết rõ ý định của anh.
Vương Triệt nói: "Thời điểm phóng tơ, mi hãy cảm thụ một chút sự lưu động của hồn lực trong người mi. Sau đó thuận tiện liên kết với Hồn kỹ Phóng Tơ luôn."
Lục Mao Trùng gật đầu.
Nó há miệng, rồi phun ra một sợi tơ màu bạc.
Lập tức hiển hiện ra hồn lực ba động.
Vương Triệt hơi híp mắt lại, bản thân Hồn kỹ chính là một loại kỹ xảo vận dụng hồn lực, kết hợp với hình thái sinh mệnh khác biệt của hồn sủng mà hình thành kỹ năng cường đại.
Và Hồn kỹ Phóng Tơ này cũng là như thế.
Sợi tơ được phun ra kia đang ẩn chứa hồn lực, đồng thời cũng ẩn chứa năng lực thuộc tính của bản thân Lục Mao Trùng.
Vương Triệt lập tức nói: "Sau khi phóng tơ, mi đừng chặt đứt sự liên hệ với sợi tơ!"
Bình thường, sau khi dùng Hồn kỹ Phóng Tơ để phun ra sợi tơ, thì sẽ hình thành một loại lực liên kết cực mạnh.
Nhưng nếu như chặt đứt liên hệ với sợi tơ, vậy thì không thể nào tiến hành khống chế sợi tơ nữa.
Lục Mao Trùng không thể nào hiểu được ý định của Vương Triệt.
Vương Triệt vội vàng nói: "Bây giờ mi hãy dùng miệng cắn đứt sợi tơ đi!"
Lục Mao Trùng lập tức cắn đứt sợi tơ kia.
Vương Triệt cười nói: "Rất tốt, hiện tại mi hãy hút trở về sợi tơ này, rồi cảm thụ sự biến hóa của hồn lực trong đó xem."
Lục Mao Trùng há mồm khẽ hút, sợi tơ kia giống như mì sợi mà liền bị nó hút lại vào miệng.
Vương Triệt hỏi: "Mi cảm thấy thế nào? Có phải đã hơi hiểu rõ đối với hồn lực ngoại phóng rồi đúng không?"
Lục Mao Trùng nhìn về phía Vương Triệt. Nhưng một lát sau:
"Nấc ~!"
Vương Triệt: "..."
Lục Mao Trùng: " ╮ (  ̄ ▽  ̄ ) ╭ "
Nó thật sự chưa hiểu.
Vương Triệt tiếp tục nói: "Lại đến! Lần này sau khi mi phun ra sợi tơ, thì mi cũng đừng cắn đứt nó, mà hãy cố định tại cây Vân Đồng Mộc ở phía xa xa kia, sau đó mi nếm thử bay người qua đó."
Lục Mao Trùng: "? ? ?"
Nó mang vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Vương Triệt, và kêu vài tiếng ti ngô ti ngô.
Tựa như nó đang nói: Ta chỉ là Lục Mao Trùng a. Vậy sao ta có thể bay qua đó được? Chủ nhân đang làm khó ta rồi đó!
Vương Triệt khích lệ nói: "Mi không thử một chút thì làm sao biết được? Mi nhìn xem bầu trời xinh đẹp kia, chẳng lẽ mi không muốn trải nghiệm cảm giác bay lượn hay sao?"
Lục Mao Trùng ngước mặt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, trông bầu trời như một bức tranh tuyệt đẹp, khiến cho con trùng cũng phải rung động.
Lục Mao Trùng lập tức sinh ra một cỗ hào hứng!
Nó đi lên bậc cửa sổ, hướng về đỉnh cây Vân Đồng Mộc nơi xa mà há miệng ra, sau đó nó phun ra một sợi tơ lớn màu bạc.
Hồn kỹ Phóng Tơ của Lục Mao Trùng hiện tại, sau khi trải qua những ngày được Vương Triệt cho ăn loại bánh bích quy hình lá cây kia, thì uy lực của nó sớm đã được tăng cường rất lớn.
Sợi tơ được phun ra cực kỳ bền dẻo, lại vô cùng dính!
Bịch!
Sợi tơ dính vào ngọn cây Vân Đồng Mộc, kéo căng như cột điện.
Sau đó Lục Mao Trùng nhảy lên bậc cửa sổ, rồi hướng về phía dưới nhìn thoáng qua.
Nó liền có chút sợ hãi, không còn dám có động tác gì nữa mà trực tiếp nhảy trở về.
Vương Triệt nói: "Mi sợ cái gì? Trước thời điểm mi chiến đấu với con Khố Tạp Thú kia, mi đã dùng đuôi để búng người lên cao hơn 10 mét, cũng chỉ thấp hơn một nửa so với hiện tại mà thôi."
Thời điểm chiến đấu cùng với con Khố Tạp Thú kia, Lục Mao Trùng đã dùng đuôi búng người lên cao khoảng chừng ba tầng lầu.
Ngay lúc đó nó không hề sợ hãi chút nào, rồi tại phía dưới mệnh lệnh của Vương Triệt, khi nó hạ xuống mà nó vẫn còn có thể dùng cái đuôi để tiến hành công kích.
Vậy tại sao bây giờ mi lại thấy sợ rồi?
"Ti ngô ti ngô!" Lục Mao Trùng kêu lên.
Ý nó nói là: Lúc đó cũng không giống bây giờ a! Đây chính là lầu sáu, quá cao a!
Vương Triệt suy nghĩ một chút rồi đi tới. Anh không nói hai lời mà trực tiếp ôm lấy Lục Mao Trùng ném ra ngoài cửa sổ và nói: "Có cái gì không giống chứ? Vậy để ta phải giúp mi một chút."
Lục Mao Trùng thấy vậy thì lập tức choáng váng.
Khi nó kịp phản ứng, thì toàn bộ người nó đã bay giữa không trung. Bởi vì quá bối rối nên nó không ngừng giãy dụa uốn éo thân thể.
Nhưng thân thể nó giống như một đường cong hình sin mà hướng về phía dưới rơi xuống.
Trong miệng nó đang không ngừng phát ra tiếng kêu hoảng sợ 'Ti ngô ti ngô'.
Tuy nhiên, ngay tại thời khắc nó vô cùng hoảng sợ, nó bỗng nhiên vô thức kéo sợi tơ một phát.
Vì sợi tơ này rất có tính bền dẻo, nên liền bộc phát ra sự co dãn kịch liệt. Sau đó thân thể Lục Mao Trùng bỗng nhiên bắn ngược lên.
Thân thể nó cũng không còn đong đưa nữa, nó nương theo lực co dãn của sợi tơ mà hướng thân thể tung bay lên cao.
Lục Mao Trùng hiện tại giống như đang bay lượn trên không, phảng phất như nó và bầu trời đầy sao kia đang càng ngày càng gần.
"Ti... Ngô ~~ "
Trong miệng nó phát ra một tiếng kêu kéo dài.
Thời điểm đạt đến độ cao lớn nhất, nó lại bị quăng xuống dưới, rồi sau đó nó lại bay lên không trung.
Cứ như vậy mà Lục Mao Trùng không ngừng nhảy nhót.
Cuối cùng, nó rơi vào đỉnh cây Vân Đồng Mộc kia. Nó đứng lặng ở trên cây ngắm nhìn bầu trời đêm, hình ảnh này như đang đứng im.
Vương Triệt khẽ gật đầu.
Đây chẳng phải mi đã có thể làm được rồi sao?
Một lát sau.
"Được rồi bé con, hiện tại dùng phương thức như vậy để trở về đi!"
Vương Triệt đánh thức Lục Mao Trùng lúc này đang chìm đắm bên trong cảnh đẹp của bầu trời đêm.
Nó giận dỗi xoay người nhìn về phía Vương Triệt: " (╬ ◣ д ◢ ) "
Vương Triệt thản nhiên nói: "Nếu mi còn không về thì ngày mai không có đồ ăn vặt để cho mi ăn đâu đấy."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất