Chương 57: Kết Hợp
Lục Mao Trùng lại há miệng phun ra sợi tơ màu bạc, dính lên trên bậc cửa sổ.
Sau đó thân thể nó thụt lại và kéo lại sợi tơ, rồi nó giống như Spider-Man mà hướng về phía bậc cửa sổ bay tới.
Bành! ! !
Nhưng sau một lát, nó trực tiếp đụng vào vách tường phía dưới cửa sổ.
Nó đụng thành một hình bánh thịt thật dài.
Vương Triệt: "..."
Độ thuần thục của nó quá thấp, nên chưa thể khống chế tốt được lực đạo.
Mà cái cửa sổ này lại quá nhỏ.
Không giống như là cây Vân Đồng Mộc bên kia có không gian rất trống trải.
Vương Triệt đành phải giữ chặt sợi tơ, rồi kéo đứa bé này lên.
Trên đầu nó còn có một dấu ấn màu hồng hồng.
Vương Triệt nói: "Về sau mi phải luyện tập nhiều hơn một chút. Thấy cảm giác bay lượn như thế nào?"
"Ti ngô!"
Lục Mao Trùng gật đầu kêu lên. Ý nó nói chuyện này rất thú vị.
Lần trước chỉ là dùng cái đuôi để búng ngươi lên.
Nên độ cao không đủ, và cũng không có cảm giác bay lượn.
Nhưng lần này được dùng sợi tơ để làm trợ lực, quả thật nó đã có cảm giác bay lượn.
Vương Triệt hỏi: "Rất tốt, hiện tại đối với việc khống chế hồn lực, mi có cảm thấy biến hóa gì không?"
Lục Mao Trùng không có trả lời, nó chỉ đứng im tại chỗ và bắt đầu khống chế sự lưu động của hồn lực bên trong cơ thể.
Vừa rồi dùng Hồn kỹ Phóng Tơ kia, tựa như đã khiến cho nó hiểu ra điều gì đó.
Dần dần, một luồng hồn lực nhàn nhạt đang bắt đầu hiển hiện ra từ trên thân Lục Mao Trùng.
Luồng hồn lực này giống như sương mù, nhưng rất nhanh sau đó nó liền tiêu tán.
Thấy vậy, hai mắt Vương Triệt hơi sáng lên, nói:
"Không tệ, mi đã có thể khống chế hồn lực ngoại phóng rồi, mặc dù hồn lực vẫn bị tiêu tán rất nhanh, nhưng mở đầu như vậy cũng đã rất tốt, hẳn là về sau mi sẽ có thể nắm giữ nó."
Vừa để hồn lực ngoại phóng, vừa để hồn lực bám lên trên thân thể, lại còn là hồn lực có độ ngưng tụ cao nữa.
Nếu không sẽ rất khó tăng lên các phương diện của thân thể.
Vương Triệt đã kiểm tra qua, có loại Hồn kỹ tên là 'Cứng Lại'.
Đây là mười năm Hồn kỹ mà rất nhiều hồn sủng hệ Sơn Nham đều biết.
Loại Hồn kỹ Cứng Lại này thuộc về sự khống chế hồn lực trong thân thể rồi tản ra khắp toàn thân, nó cũng có thể tăng lên lực phòng ngự trên diện rộng.
Nhưng nó lại khác biệt với hồn lực ngoại phóng, vì hồn lực ngoại phóng sẽ cần độ ngưng tụ cao để bám lên khắp toàn thân, và sẽ càng giống như là một lớp áo giáp.
Hồn lực ngoại phóng không chỉ có tăng lên lực phòng ngự, mà lúc công kích cũng có thể tăng lên cường độ công kích, thậm chí nó còn tăng lên cả tốc độ.
Vương Triệt dạy bảo: "Mi trước tiên đừng để hồn lực bám lên toàn thân, mà hãy để hồn lực bám vào từng vị trí, ví dụ như cái đuôi chẳng hạn. Thử một chút đi."
Lần này Lục Mao Trùng đã lĩnh ngộ rất nhanh.
Bởi vì Vung Đuôi Kích là Hồn kỹ thuộc về sự khống chế hồn lực trong thân thể rồi hội tụ tại cái đuôi, sau đó lại thông qua tư thế cơ thể để tạo thành sự vận chuyển trong mạch kín, nhằm bộc phát ra lực lượng cường đại.
Đây là tăng cường cả bên trong lẫn bên ngoài.
Cho nên cả hai chiêu thức sẽ không hoàn toàn giống nhau.
Nhưng tất nhiên vẫn có sự tương đồng.
Rất nhanh sau đó, Lục Mao Trùng liền khống chế được hồn lực ngoại phóng và ngưng tụ tại cái đuôi.
Quả nhiên, khi tập trung bao khỏa tại một vị trí, thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc bao khỏa toàn thân.
Nhưng hiển nhiên, việc khống chế hồn lực của Lục Mao Trùng vẫn còn chưa tốt, cho nên qua mấy chục giây thì hồn lực liền tràn lan ra.
Tăng thêm sự khống chế hồn lực của nó tương đối kém, nên thực tế sự tăng cường cũng không lớn.
Nhưng tựa như nó đã tìm ra được một con đường chính xác.
Lục Mao Trùng liền cảm thấy rất hưng phấn.
Khi nó đánh ra Hồn kỹ Vung Đuôi Kích, thì hồn lực trong cơ thể nó sẽ ngưng tụ tại cái đuôi, giúp cho cái đuôi nó nổi lên ánh sáng nhàn nhạt.
Mà khi tăng thêm hồn lực ngoại phóng để bao khỏa lại cái đuôi, thì sẽ khiến cho cái đuôi như được trùm lên một tầng ánh lửa, cho nên cái đuôi lại càng thêm lóa mắt.
Nhưng ở chỗ này Lục Mao Trùng không thể đánh ra Hồn kỹ Vung Đuôi Vĩ Kích.
Không thì Vương Triệt liền muốn nhìn thử một chút xem, khi cả hai chiêu thức kết hợp với nhau, thì uy lực của cú quất đuôi của nó sẽ có biến hóa như thế nào.
Coi như trước mắt uy lực không lớn, nhưng anh khẳng định là nó rất đẹp mắt, và trông rất bá đạo!
Vương Triệt thấy vậy thì anh cũng cảm thấy hơi an tâm.
Mặc dù chỉ là mới học, nhưng cuối cùng Lục Mao Trùng cũng đã học xong.
Tuy đã có cơ sở rồi, nhưng anh vẫn còn phải huấn luyện cho Lục Mao Trùng nhiều hơn mới được.
Sau đó mấy ngày, anh chỉ cần bảo trì việc huấn luyện, để chiêu thức Hồn Trang Sắc Bá Khí này liền có thể học thành sơ bộ.
Cứ như vậy, ban ngày Vương Triệt ở trường học duy trì việc huấn luyện cơ sở, còn ban đêm anh sẽ huấn luyện cho Lục Mao Trùng học tập 'Hồn Trang Sắc Bá Khí'.
Cho đến bảy ngày sau...
Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh.
Việc tự huấn luyện sẽ lộ ra vẻ nhàm chán.
Nhưng đối với Vương Triệt mà nói, anh không có loại cảm giác đó, vì anh đã từng chết trên con đường tu tiên, mà nó lại càng buồn tẻ hơn như thế này rất nhiều...
Còn đối với các học sinh mà nói, sau khi tan học vào ban ngày xong, bọn họ càng có khuynh hướng chơi đùa và nghỉ ngơi vào ban đêm.
Trong lớp học chỉ có một số ít học sinh có thể tại sau khi tan học, mà vẫn còn đi gia nhập vào câu lạc bộ đối chiến, để tiến hành đối chiến và huấn luyện cho Hồn thú.
Cho nên những học sinh này đều sẽ vững bước tăng lên.
Nhưng đại đa số học sinh đều chỉ muốn tham dự Khải Minh cúp cho biết.
Bởi vì bọn họ tự biết mình có bao nhiêu cân lượng.