Chương 92: Vùng Dã Ngoại
Sắc mặt thầy giáo Trịnh đột nhiên ngưng trọng lên, nói:
"Phần thưởng của Khải Minh cúp có hạng mục cuối cùng là rời đi thành thị, để đến vùng dã ngoại thám hiểm."
"Nhưng em nhất định sẽ không hiểu rõ vùng dã ngoại đâu. Vì các tin tức trên mạng có liên quan tới vùng dã ngoại cũng không nhiều."
Vương Triệt nghe vậy liền trầm tư một lát.
Những tin tức liên quan tới vùng dã ngoại, thì trên mạng cũng có một chút.
Nhưng đại khái chỉ nói là trong vùng dã ngoại có rất nhiều đồ tốt, rất nhiều hồn sủng hoang dã, và rất rất nhiều thứ khác.
Thầy giáo Trịnh dừng một chút rồi mới nói: "Trên thực tế, vùng dã ngoại là một khu vực cực kỳ nguy hiểm. Có khả năng nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe vậy, ánh mắt Vương Triệt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Thầy giáo Trịnh thản nhiên nói:
"Em cũng đã biết, phía dưới Liên Bang Võ Hồn có bảy đại chiến khu. Nhưng vì sao lại gọi là chiến khu, mà không gọi là quốc khu? Nguyên nhân rất đơn giản, từ chiến khu nghĩa là một nơi thường xuyên phát sinh chiến tranh. Đương nhiên, những người sinh sống bên trong chiến khu cũng sẽ không cảm nhận được chiến tranh."
"Tăng thêm thế giới này hiện tại, cũng đã ổn định hơn rất nhiều so với mấy ngàn năm trước, cho nên đối với đại bộ phận người bình thường mà nói, thế giới này rất hòa bình và ổn định."
"Nhưng ở bên ngoài chiến khu thì lại tương đối nguy hiểm."
Thầy giáo Trịnh suy tư mấy giây rồi tiếp tục nói:
"Trong lịch sử đã ghi chép rất kỹ càng, nhưng đến khi em ra vùng dã ngoại, chắc hẳn sẽ có nhân viên hộ vệ giải thích cho em. Nên thầy cũng không muốn nói nhiều."
"Vùng dã ngoại mà em sắp đi hẳn là rừng Phù Không, nằm cách tám trăm dặm bên ngoài thành Thiên Tâm."
"Đó cũng là một khu vực hồn thổ cỡ nhỏ tại châu Tây Nhạc chúng ta..."
Vương Triệt hỏi: "Chỗ đó rất nguy hiểm sao thầy?"
Thầy giáo Trịnh trầm ngâm nói: "Đúng là rất nguy hiểm. Em học rất giỏi, nên em hiểu rất rõ đối với Hồn thú. Nhưng thứ nguy hiểm mà thầy nói đến, ngoại trừ vùng dã ngoại ra bên ngoài, mà còn chỉ về con người."
Vương Triệt khẽ gật đầu.
"Bình thường, những người đi ra vùng dã ngoại để thăm dò, phần lớn đều là Khế Hồn sư chuyên nghiệp, hoặc khi các em lên đại học thì mới có thể được cho phép tiến vào khu vực hồn thổ dã ngoại."
"Hiện tại thầy sẽ nói cho em một việc. Tại vùng dã ngoại, nếu như em gặp phải loại sinh vật trong mắt có tia máu màu đen, và trên thân nó có in hoa văn tia máu màu đen, thì em không cần để ý đến những người khác, mà trực tiếp chạy trốn là được."
"Thứ hai..."
Thầy giáo Trịnh mở ra điện thoại, trên màn hình điện thoại có một tấm hình.
Tấm hình này rất đáng chú ý, hình tượng của nó là hai con dã thú đang cào xé một quả tim.
Thầy giáo Trịnh nói ra hết sức nghiêm túc:
"Nếu em gặp phải người nào hoặc là Hồn thú nào, có in tấm hình này trên người, thì cũng làm giống như trên, cứ trực tiếp chạy trốn! Mặt khác, em cũng phải cẩn thận với những người đồng hành của em. Vì luật pháp của Liên Bang Võ Hồn chỉ hữu hiệu bên trong chiến khu, còn vùng dã ngoại nằm bên ngoài chiến khu là vô hiệu."
"Em đã hiểu chưa?"
"Đương nhiên, các em sẽ có cường giả bảo hộ đi theo. Đến lúc đó các em cũng không cần quá mức sợ hãi."
Vương Triệt như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Trên mặt thầy giáo Trịnh nở một nụ cười, nói:
"Tốt, trở về đi. Thật ra những chuyện này, chờ đến khi các em lên đại học, thì các em sẽ dần dần biết được."
"Nhưng bởi vì em dành được chức quán quân, nên sẽ sớm được đi ra vùng dã ngoại để kiến thức một chút. Thầy chỉ có thể sớm kể một ít tin tức về chuyện này cho em thôi. Mặt khác, em không cần nói cho những bạn học của em biết."
"Vì về sau, nếu các bạn ấy có thể đi tới thì cuối cùng cũng sẽ biết. Nhưng nếu không được đi mà biết về những chuyện này, vậy sẽ là gánh nặng đối với các bạn ấy."
"Trước khi em đi ra vùng dã ngoại, em cũng không cần bỏ huấn luyện. Mà con Lục Mao Trùng của em được bồi dưỡng rất đặc biệt, thành tựu của nó về sau sẽ không thấp. Nhưng điều khiến cho thầy giật mình chính là, một cậu nhóc như em mà lại có thể nghiên cứu ra Hồn kỹ mới... Tại phương diện bồi dưỡng hồn sủng này em rất có thiên phú, cho nên tương lai của em sẽ không thể tính được."
"Nhưng thầy đã nhìn ra được, Hồn kỹ mới này của em vẫn còn có rất nhiều chỗ để tăng lên, nên em hãy cố gắng hơn nữa! Đại khái hai tháng sau, sẽ có chuyên gia đến đón em đi tới khu vực hồn thổ vùng dã ngoại."
Quả thực thầy giáo Trịnh có nhãn lực rất tốt.
Lục Mao Trùng học tập ra chiêu thức Hồn Trang Sắc Bá Khí kia, đúng là vẫn còn rất nhiều chỗ để tăng lên.
Cho nên nó cũng chưa thể gọi là chân chính 'Hồn Đấu Vũ Trang' được.
Vương Triệt trầm ngâm nói: “Hồn thổ vùng dã ngoại... rừng Phù Không...”
“Có lẽ ta nên kiến thức một chút mặt khác của thế giới này.”