Chương 6: (Hoàn)
Trong sự yên bình, ngày cưới của tôi và Tiêu Hà đã đến.
Đám cưới của chúng tôi rất đơn giản.
Tôi và Tiêu Hà đều không có người thân.
Vì vậy, trong nhà thờ cũ kỹ, sau khi cha xứ đọc xong lời thề, chúng tôi coi như đã hoàn thành nghi thức.
Đêm đó, anh ấy uống rất nhiều rượu, say xỉn kéo tay tôi lắc mạnh.
"Em không biết anh thích em nhiều đến mức nào đâu! Anh biết trong lòng em coi thường anh là một kẻ bán cá, nhưng anh thực sự rất thích em".
Nói rồi anh ấy bật khóc.
Tôi vỗ lưng, dỗ dành anh ấy.
"Em không coi thường anh".
Anh ấy khóc lớn hơn.
"Em có".
Tôi thở dài bất lực, đứng dậy định xuống lầu nấu canh giải rượu cho anh ấy.
Nhưng anh ấy lại như một con rắn ranh mãnh, quấn chặt lấy tôi.
Những nụ hôn vụn vặt từ khóe mắt tôi lan xuống.
Anh ấy để lại những vết đỏ ám muội dọc cổ tôi.
Khi nụ hôn rơi xuống xương quai xanh, Tiêu Hà đột nhiên dừng lại.
Anh ấy dùng tay xoa xoa vết sẹo bỏng còn sót lại trên đó.
Giọng nói khàn khàn:
"Vết sẹo này là từ khi nào vậy?"
Tôi định mở lời thì tay Tiêu Hà nhẹ nhàng bịt miệng tôi lại.
"Thôi, đừng nói cho anh biết".
Có lẽ vì say rượu, khóe mắt anh ấy hơi ửng đỏ.
Nhưng bầu không khí lãng mạn đã bị phá vỡ bởi vẻ mặt đột nhiên tái mét của anh ấy.
Anh ấy đột ngột đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, và nôn mửa.
Tôi lắc đầu, bất lực đi xuống lầu.
Tầng dưới tối om, chỉ có vài tia sáng lờ mờ phản chiếu từ đèn đường bên ngoài qua cửa sổ lớn.
Tôi quen thuộc đi về phía nhà bếp, nhưng khi bước qua cửa, tôi dừng lại.
Đột nhiên có tiếng "choang" phía sau, tiếng kính vỡ vang lên. Tôi cảnh giác nhìn về phía có tiếng động.
Một bóng đen vụt ra từ phía sau tấm rèm.
Khi tiếng "meo meo" vang lên, dây thần kinh căng thẳng của tôi mới giãn ra, tôi cất con dao găm trên tay.
Đó là con mèo hoang Tiêu Hà nuôi trong sân.
Tiêu Hà bị dị ứng lông mèo, nên trước nay không bao giờ cho chúng vào nhà.
Nhưng khi tôi phản ứng lại, con dao găm trong tay tôi đã bị một lực khéo léo gạt đi.
Một lực mạnh đẩy tôi vào tường.
Mùi thuốc lá và thuốc súng quen thuộc xộc vào mũi tôi.
Giọng nói lười biếng trầm thấp của Cận Bắc Xuyên vang lên bên tai:
"Cô tìm loại hàng này là để sỉ nhục tôi sao?"
Trong bóng tối, đôi mắt Cận Bắc Xuyên đỏ ngầu, dường như đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
Anh ta kìm chặt hai tay tôi trên đầu, khi cúi xuống thì đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang.
"Lão Ngũ, có biết thế nào là huynh đệ thê không thể khinh không?"
Cận Bắc Xuyên cứng người lại, đứng sững tại chỗ.
Tiêu Hà, người lẽ ra phải say đến bất tỉnh nhân sự, xuất hiện ở cầu thang.
Anh ấy bình tĩnh nhìn Cận Bắc Xuyên phía dưới.
Trong đôi mắt u ám của Cận Bắc Xuyên lóe lên tia lạnh lẽo, nhìn Tiêu Hà như nhìn một người đã chết.
Cho đến khi anh ta cười khẩy.
Tất cả đèn trong phòng đều bật sáng.
Vô số nòng súng chĩa vào Tiêu Hà trên cầu thang.
Nhưng Tiêu Hà vẫn giữ vẻ bình thản.
Anh ấy từ từ giơ tay lên, dùng sợi dây thun tôi tặng buộc gọn mái tóc lòa xòa trước trán.
Khi khuôn mặt góc cạnh của Tiêu Hà hoàn toàn lộ rõ dưới ánh đèn,
Cận Bắc Xuyên, người vốn luôn bình tĩnh, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tiêu Hà nhìn tôi, mỉm cười:
"Vợ ơi, lại đây với anh".
[HẾT]