Chương 102: Hết Giờ
Bất chợt khóe miệng của Hác Thiểu Văn lộ ra một nụ cười lạnh:
- Ngươi rất muốn sống tiếp đúng không? Vậy thì phải để cho bọn tao rời khỏi đây trước đã, chờ cho bọn tao an toàn thì sẽ nói cho mày biết thông tin này.
Dương Gian nghiêm túc nói:
- Mày không có thời gian để mặc cả, còn 10 giây. Mày chỉ có một lựa chọn là nói, không có lựa chọn thứ hai. Còn bọn mày có thể rời đi khỏi đây hay không, việc này phải do tao quyết định.
- Ông chủ, nói cho hắn biết đi, hắn ta là thằng điên, lại rất lợi hại, anh nhìn thấy hắn giết nhiều người như thế mà không hề chớp mắt một cái, chắc thời gian của hắn cũng không còn xa nữa.
- Đúng thế, ông chủ, chúng ta không cần thiết phải đối đầu với một tên điên, nói cho hắn biết cái đó sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây, sau này không làm chuyện như thế này nữa.
Nhìn thấy thời gian đếm ngược trên di động, Hác Thiểu Văn còn chưa mở miệng thì hai tên đàn em ở phía sau đã mở miệng khuyên nhủ, trái tim bọn chúng lúc này đang đập một cách điên cuồng.
Tên này không giống với Nghiêm Lực, con quỷ trong người hắn không bình thường chút nào.
Sắc mặt Hác Thiểu Văn trở nên hung ác, hắn ta lấy ra một trái lựu đạn.
- Tao không tin lời mày nói, tao chỉ nói cái đó khi tao đã an toàn, đó là điều kiện của tao, nếu không thì mọi người chết cùng nhau. Cứ xem như mày có thể khiến cho người khác sinh ra ảo giác, nhưng một khi thứ này nổ tung thì toàn bộ người trong này đừng mong có một ai sẽ sống sót mà ra ngoài. Cho dù mày có là ngự quỷ nhân đi nữa, chắc chắn mày không thể nào phục hồi lại được nếu bị nổ tan.
Dương Gian nhìn nhìn hắn ta một lát:
- Đúng là đám người chúng mày có quan hệ rất rộng, ngay cả mấy thứ như này cũng có trong người, nhưng mày cảm thấy thứ này có tác dụng với tao hay sao?
Hác Thiểu Văn nói:
- Không thử thì sao biết được, mày rất lợi hại, nhưng tao đã không còn đường sống nữa rồi, nên tao phải liều mạng thôi.
- Uy hiếp của mày vô dụng đối với tao, bởi vì không phải chỉ có mình mày mới biết thông tin đó, mày quên hay sao, còn có tên Ngô Phong nữa mà, tao đã giam ông ta lại rồi, tý nữa đi hỏi ông ta là được thôi.
Hác Thiểu Văn có chút nản lòng khi nghe được lời này của hắn.
Tý nữa thì hắn ta quên mất một chuyện, không phải chỉ có mỗi mình hắn ta biết được chuyện này.
Tên Ngô Phong đã rơi vào tay hắn rồi, tý nữa hắn đi tra khảo thì chắc chắn sẽ biết được đáp án mà thôi.
- Đúng là tên phế vật, đã làm không xong thì thôi, ngược lại còn gây phiền phức cho hắn ta.
Hác Thiểu Văn thầm mắng đồng bọn, nhưng tình thế trước mắt cũng không phải là lúc hắn ta có thể mắng người khác.
Hắn ta nói ra ngay lập tức, không do dự chút nào:
- Được, vậy tao sẽ nói toàn bộ những gì tao biết cho mày, còn về việc mày có tin tưởng đó là thật hay không thì không liên quan đến tao.
Dương Gian nói:
- Đó là điều đương nhiên.
- Theo như tao biết, thì không có cách nào để ngự quỷ nhân tránh khỏi việc bị chết bởi lệ quỷ sống lại, chí ít thì từ khi tao biết thông tin này cho đến nay đều chưa có ai có thể sống sót, nhưng lại có một cách thức vô cùng cực đoan để kéo dài thời gian sống sót.
- Tiếp tục.
Hác Thiểu Văn ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Có người đã tổng kết ra được, chỉ có quỷ mới có thể khống chế quỷ, nên có mấy người điên đã thử... cho con quỷ thứ hai tiến vào trong cơ thể để hạn chế con quỷ thứ nhất.
Dương Gian nhíu mày:
- Khống chế hai con quỷ cùng một lúc? Không phải như thế sẽ chết càng nhanh hơn hay sao?
Hác Thiểu Văn chân thành nói:
- Theo lý luận thì đúng là như thế, nhưng còn có một trường hợp khác, hai con quỷ khắc chế lẫn nhau, từ đó đạt được sự cân bằng, mà cái đó sẽ khiến cho thời gian khôi phục của lệ quỷ bị hạn chế...
Dương Gian cười rộ lên:
- Đúng là một cách làm khá thú vị, có chút điên cuồng, tìm sự sống trong cái chết? Cũng chỉ có người điên mới nghĩ ra cách này, nhưng lại có người thành công.
Hác Thiểu Văn nói:
- Đúng là có người thành công, nhưng theo tao biết thì cũng chỉ có người đó mà thôi. Sau này có rất nhiều ngự quỷ nhân ở các quốc gia tiến hành làm thử, nhưng bọn chúng đều không ngoại lệ, đều chết rất thảm. Cho nên việc người kia làm thành công cũng được coi như là trường hợp đặc biệt, các nước đều biết cách này, nhưng lại phong tỏa không cho truyền bá nó ra ngoài, phong tỏa cấp cao.
Chỉ suy nghĩ một lát, Dương Gian đã hiểu được vì sao các quốc gia lại cấm đoán việc truyền bá thông tin này.
- Xem ta là sợ nếu như ngự quỷ nhân biết điều này, thì bọn họ sẽ điên cuồng nếm thử, dẫn đến số lượng ngự quỷ nhân giảm xuống nhanh chóng, làm ảnh hưởng đến an ninh quốc gia. Cho nên mới phong tỏa cấp cao.
Dù sao Ngự quỷ nhân cũng sắp chết rồi, nên bọn họ chắc chắn sẽ mạo hiểm đi thử cách này, nhưng kết quả lại là chết sớm hơn.
Tổn thất quá lớn, khiến đại cuộc bất lợi, nên phải phong tỏa.
Hác Thiểu Văn nói:
- Là cái gì thì đó là chuyện của mày, tao chỉ nói cách này cho mày mà thôi, thế nhưng dù tao có nói cho mày thì chắc gì mày đã dám thử?
Dương Gian trầm ngâm.
- Có thể suy xét một chút.
Nhìn qua thì thấy cách này rất đơn giản, nhưng để áp dụng thực tế lại vô cùng nguy hiểm.
Ngự quỷ nhân nào lại dám để cho con quỷ thứ hai tiến vào cơ thể của hắn chứ?
Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai con quỷ không khắc chế lẫn nhau, thì kết quả chỉ có một... Chết ngay lập tức.
Nhưng cách này cũng có thể thử trước khi chết. Thắng thì tiếp tục sống, thua thì xuống địa ngục sống tiếp.
Hác Thiểu Văn nói:
- Cái gì cần nói tao đều đã nói cả rồi, hiện tại tao có thể rời đi không.
Đột nhiên, Dương Gian liếc mắt nhìn màn hình điện thoại đặt ở trên bàn, đứng dậy và nói:
- Con người của tao rất coi trọng chữ tín nên tao biết làm thế nào, mặc dù mày đã nói cho tao biết thứ tao cần biết, nên theo lý mà nói thì tao sẽ thả bọn mày nhưng đáng tiếc là thời gian của bọn mày đã hết.
Hắn chỉ chỉ về chiếc điện thoại, trên màn hình của nó đã đếm về không.
- Cho nên, mời ba người bọn mày lên đường. Đúng rồi, thuận tiện hỏi mày tý, trong tay mày đang cầm lựu đạn à? Không phải là quả trứng kỳ thú hay sao.
Nghe vậy, con ngươi Hác Thiểu Văn co rụt lại.
Hắn ta nhìn lại thứ đang cầm trong tay... Không biết từ lúc nào nó đã biến thành quả trứng kỳ thú.
- Dương Gian!
Hác Thiểu Văn vừa sợ vừa giận, cầm lấy cây gậy trong tay muốn xông lên đánh chết tên đáng giận này.
Từ đầu đến cuối, tên tiểu tử này vẫn đùa giỡn với hắn ta. Khi Dương Gian bước vào trong nhà, đám người bọn chúng đã biến thành cá trong chậu, không còn đường nào để trốn. Nãy giờ hắn nói nhiều như thế đều là vì moi móc tin tức mà thôi, không có ý định buông tha cho bọn chúng.
- Tạm biệt!
Dương Gian mỉm cười, đưa tay chào, ánh đèn màu đỏ trong phòng khách chớp một cái, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều biến mất ngay lập tức.
Thi thể nằm trên mặt đất đã biến mất, trên bị hòa tan vào vách tường cũng biến mất, hai tên đàn em còn sống không thấy nữa... Ngay cả Hác Thiểu Văn đang xông đến cũng không thấy nốt, chỉ còn một cây gậy vàng óng rơi xuống đất.
Nhưng phòng khách vẫn còn là phòng khách, chỉ là không còn bóng dáng mấy người bên trong. Trừ mấy món đồ ra thì tất cả mọi người đều biến mất ngay lập tức.